Tưởng Năng Tiến – Dép & Giầy Sau Những Cơn Mưa
Đừng “siết” nữa, dân khổ lắm
rồi!
Ký giả Phạm Hồ – báo Người Lao Động
Theo thứ tự (a/b/c/d) xin được
phép mượn lời của một nhà văn để nói về dép trước:
“Một lần
tôi quay cảnh ông thăm đồng bào nông dân ở Hải Dương, mùa hè năm 1957. Sáng sớm
hôm ấy trời mưa to, trên đường còn lại những vũng nước lớn. Ðến một đoạn đường
lầy lội ông tụt dép, cúi xuống xách lên. Trong ống ngắm của máy quay phim tôi
nhìn rõ hai bên vệ cỏ không bị ngập. Tôi chợt hiểu: ông không đi men vệ đường
bởi vì ông muốn chưng đôi dép. Vì lòng kính trọng đối với ông, không muốn rồi đây người xem sẽ nhận ra trên màn ảnh lớn diễn xuất lộ liễu, tôi tắt máy. Nghe tiếng cái Eymo 35 đang kêu xè xè đột ngột im tiếng, ông ngẩng lên nhìn tôi, nhưng ngay đó ông hiểu ra.” (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày. California: Văn Nghệ, 1997).
Câu chuyện một ngôi đền
Lê Phan
Nhưng ngôi Đền Ngọc Hoàng ở Đa Kao không hẳn chỉ là một ngôi chùa Tàu bình thường.
Hoang Tưởng Ngày Thiếu Nhi 1 – 6
… Tất cả
những việc làm của những người-tốt nói trên đều có ý nghĩa cao đẹp, ít nhiều
đều góp phần cải thiện tình hình nghèo đói trong cộng đồng xã hội. Đó là cách
mà những con người tốt kia đã làm, đã đến với các trẻ em nghèo khổ, lang thang.
Ngược lại, cái cách mà các em bé ăn xin có thể đến, có thể được bước vào
một nơi chốn có treo bảng là dành riêng phục vụ trẻ em, thiếu niên – nhi đồng,
thì vẫn chỉ là trò vẽ vời trong hoang tưởng vớ vẩn của riêng tôi…
PHẠM NGA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét