Tưởng
Năng Tiến – Bác Chinh
Tôi vừa được đọc một bài viết thú vị (“Kiêu
Ngạo Nhận Vơ”) của blogger
Hà Hiển , với câu kết khá
bất ngờ:
Từ năm 1954 đến 1975, đúng là “ta” đã chiến thắng được
“hai đế quốc to” cùng với được hơn chục nước trên thế giới đã đi theo con đường
mà Lê nin đã chọn, tức theo CNCS, từ đó các Cụ nhà mềnh thấy CNCS “oách” quá, cứ
đà này cả thế giới gần 200 nước sẽ theo CNCS hết sạch, dưới ngọn cờ bách chiến
bách thắng của chủ nghĩa Mác Lê nin sẽ đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác rồi
tiến lên giải phóng cả Hoa Kỳ, Ý, Đức, Anh, Pháp …abc… thoát khỏi ách bóc lột của
CNTB …hu hu…!!!
Từ những nguyên nhân trên các Cụ lớn nhà mềnh mới
sinh ra thói “Kiêu ngạo cộng sản” tuy không tốt nhưng có cái để …kiêu ngạo,
nhưng các cụ nối ngôi sau này chẳng có cái gì lận lưng để mà “kiêu ngạo” cả. Chỉ
là ăn theo thôi! Nên đúng là… “kiêu ngạo vì những cái không phải của mình” hay
còn gọi là “kiêu ngạo cộng sản!”
Sau Cụ Trường Chinh, nếu có thì chỉ là “kiêu ngạo nhận vơ!” mà thôi!”
Sau Cụ Trường Chinh, nếu có thì chỉ là “kiêu ngạo nhận vơ!” mà thôi!”
Tiên
đoán năm 2017
Lê Phan
Cứ vào mỗi dịp đầu năm, báo chí lại tìm cách làm thầy
bói.
Không phải lúc nào họ cũng đúng. Tờ Financial Times
nhắc lại là năm 2016 họ dự đoán khá nhiều điều đúng, không mấy điều sai nhưng
trong số những điều sai đó có hai điều quan trọng nhất. Anh Quốc không bỏ phiếu
ở lại Liên Hiệp Âu Châu và bà Hillary Clinton không đắc cử tổng thống Hoa Kỳ.
FT than thở “Ai tin là điều quan trọng của lịch sử không phải là một chiều hướng
ổn định nhưng là những cú shock gây chấn động đã thấy lập trường của họ được
xác nhận trong năm 2016.” Thành ra có thể độc giả không còn tin vào những gì
báo chí đưa ra cho năm 2017 nữa.
Blogger,
một nghề nguy hiểm ở Việt Nam
Thụy My/RFI
Điểm báo.
Liên quan đến Việt Nam, Le Courrier International tuần
này đăng bài viết « Blogger, một nghề nguy hiểm » của tờ báo Khaosod ở Bangkok
Thái Lan, sau khi gặp gỡ các cây bút đối lập ở Saigon. Theo tác giả Lobsang
Dundup Sherpa Subirana, chính quyền Việt Nam tiếp tục cuộc chiến không ngơi nghỉ
chống lại những ai dám lên tiếng chỉ trích.
Bài báo mở đầu bằng việc mô tả cảnh tượng hai chục
nhân viên an ninh xuất hiện trước một trường mẫu giáo, bắt đi ông Phạm Chí Dũng
ngay trước mắt các phụ huynh, giáo viên và các em học sinh. Và đây chỉ là một
trong ba vụ câu lưu tùy tiện mà ông Dũng, 50 tuổi, là mục tiêu trong năm 2015.
Mỗi lần như vậy ông bị thẩm vấn nhiều tiếng đồng hồ, chịu áp lực tâm lý. Người
ta muốn ông thú nhận một tội phạm, mà tại đa số các nước, là một quyền con người.
Nhà báo tự do này than thở : « Họ cư xử như tôi là một kẻ khủng bố ».
144 cây đuốc sống người Tây Tạng phản đối sự đàn áp
tôn giáo của chế độ Cộng Sản Trung Hoa
Cộng Sản
Trung Hoa đánh chiếm Tây Tạng và đặt quốc gia nầy trở thành một trong 5 khu tự
trị thuộc chính quyền trung ương ở Bắc Kinh. Năm khu tự trị gồm có: dân tộc
Choang ở Quảng Tây, dân tộc Ngô Duy Nhỉ (Uyghurs) ở Tân Cương, Nội Mông và Hồi
Ninh Hạ, Tây Tạng.
Trung Cộng
đã áp đặt chế độ độc tài vô thần Cộng Sản lên quốc gia Phật Giáo nầy. Chế độ
cai trị chủ trương diệt chủng, tiêu diệt văn hóa và Phật Giáo ở đó. Những cuộc
biểu tình ôn hòa chống xâm lược, đòi tự do tôn giáo của người Tây Tạng đã bị
đàn áp thẳng tay và tàn bạo.
Cuối cùng
người Tây Tạng phải dùng hình thức phản đối cực đoan là tự thiêu. Đức Đạt Lai
Lạt Ma không tán thành hình thức tự thiêu nầy. Trong thời kỳ lưu vong ở Ấn Độ,
Ngài đã đi khắp nơi trên thế giới để vận động cho một Tây Tạng được tự do hành
đạo.
Người Tây Tạng cảm thấy họ bị thế giới bỏ quên. Đức
Đạt Lai Lạt Ma không đòi độc lập mà chỉ đòi được tự do tôn giáo.
Toàn
văn bài phát biểu chia tay của Tổng thống Obama
…
Tôi
đề nghị các bạn tin tưởng, không phải tin tưởng vào khả năng mang lại thay đổi
của tôi mà là chính các bạn.
Tôi đề nghị các bạn giữ vững đức tin đã được viết
thành văn bản lập quốc, những ý tưởng được thì thầm bởi những nô lệ và người
theo chủ nghĩa bãi nô; những tinh thần được hô vang bởi những người nhập cư, những
người sống trên đất nhà nước cấp và những người tuần hành đòi công lý; những
tín điều đã được tái khẳng định bởi những người cắm cờ tại các chiến trường nước
ngoài cho đến trên bề mặt mặt trăng – tín điều cốt lõi của mọi câu chuyện Mỹ
còn chưa được viết.
Đọc sách:
Ta chỉ có thể thanh toán những điều xấu của
quá khứ bằng cách thẳng thắn lôi nó ra ánh sáng của hiện tại, để
cùng nhau nhận diện nó, để vĩnh viễn không cho phép nó tái diễn. Mà
quá khứ cách mạng của ta thì đã tích tụ quá nặng nề những di sản
xấu ấy.
Trần Đức Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét