Phạm Chí
Dũng
Gửi cho BBC
từ Sài Gòn
Cập nhật: 10:38
GMT - thứ năm, 28 tháng 3, 2013
Không kém
may mắn như Việt Nam về tỷ lệ nợ công 55% GDP (thống kê chính thức), nợ công
của Miến Điện chỉ khoảng 12 tỷ USD.
Hoặc còn may
mắn hơn Việt Nam, đất nước của Aung San Suu Kyi đang có diễm phúc hiếm có để
được xóa nợ.
Thời gian
đang trôi nhanh đến một sự kiện lịch sử của dân tộc Miến Điện trong vòng nửa
thập kỷ qua. Từ đầu tháng 4/2013, đất nước này sẽ chính thức được hưởng bầu
không khí tự do báo chí theo đúng nội hàm tươi sáng nhất của cụm từ này.
Lần đầu tiên
từ 50 năm qua, báo chí tư nhân được phép xuất bản.
Tất cả khởi
đầu từ một bước ngoặt mà có lẽ ngay cả những thành viên lạc quan nhất của phong
trào dân chủ Miến Điện cũng khó hình dung ra.
Vào những
ngày cuối cùng của năm 2012, nhiều nhà báo bản địa đã không thể tin nổi khi
chính tổng thống Thein Sein - người xuất thân từ tầng lớp quân đội bị xem là
độc đoán và để lại di sản đàn áp cho cái chết của hàng ngàn người dân - khẳng
định sẽ không còn cấm đoán tự do báo chí.
Thein Sein -
“Nhân vật châu Á” của năm 2012 như một ghi nhận trân trọng của tờ Straits Times
của Singapore - rõ ràng đã mong muốn làm một điều gì khác hơn hẳn những tuyên
bố sáo rỗng.
Mùa xuân phản
biện
Tình hình
biến chuyển như thể kịch bản mùa xuân Ả Rập đang tái hiện. Câu chuyện mấy năm
trước ở Tunisia cũng lại hiện ra.
Mới chỉ ngày
hôm trước, ban biên tập nhiều tờ báo ở đất nước Bắc Phi này còn nơm nớp lo lắng
về những cú điện thoại đột ngột từ Bộ thông tin gọi đến, không ngoài ý đồ chấn
chỉnh một số trang mục hoặc bài viết nào đó “có vấn đề”. Nhưng chỉ sang ngày
hôm sau, như có một phép màu, toàn bộ đường dây điện thoại với chính quyền đều
lặng câm. Những khuôn mặt hậm hực đe nẹt của giới quản lý báo chí cũng biến đâu
mất.
"Miến
Điện bắt đầu cảm nhận về hơi hướng nhân dân được bằng vai phải lứa với giới
quan chức và các đại gia."
Còn giờ đây
ở Miến Điện, người ta đang bắt đầu cảm nhận về hơi hướng nhân dân được bằng vai
phải lứa với giới quan chức và các đại gia, bắt đầu có được tiếng nói phản biện
đối với những chính sách và hoạt động không thích hợp của chính quyền.
Ko Ko Aung,
phóng viên BBC tại Miến Điện, đã bộc bạch: “Thoạt tiên chúng tôi đều tỏ ra nghi
ngờ, không chỉ riêng tôi mà cả các đồng nghiệp khác. Thế nhưng cho tới nay tôi
chưa bị ai ngăn cản làm công việc của mình. Chúng tôi được tự do hành nghề cho
dù chưa có giấy phép mở văn phòng”.
Mọi chuyện
trở nên thông thoáng đến mức kinh ngạc. Thay cho thái độ và hành động theo dõi,
dò xét, thậm chí sẵn sàng bắt bớ trước đây, các cơ quan phụ trách truyền thông
và cảnh sát lại trở nên thân thiện một cách kỳ quặc. Giờ đây, các phóng viên
quốc tế có thể tác nghiệp dễ dàng mà không hề bị gây khó dễ. Những vấn đề cốt
lõi mà trước đây luôn bị bao phủ bởi con dấu “Tuyệt mật” cũng vì thế đang dần
được công khai và minh bạch hóa.
Logic cải
thiện không khí dân chủ ở Miến Điện trong thời gian qua hiển nhiên đang mở ra
một lối đi đầy hứa hẹn cho năm 2013 và cả những năm tiếp theo. Tinh thần phản
biện xã hội sẽ dâng cao, được hứa hẹn không những không làm mất an ninh chính
trị, mà còn xúc tác cho sự đoàn kết muộn mằn giữa các đảng phái và nhân sự ở
đất nước này - một sự thống nhất cực kỳ quý báu cho sự phát triển đích thực của
quốc gia.
Cần thay đổi
Tổng thống
Miến Điện Thein Sein và bà Aung San Suu Kyiở New York tháng Chín 2012
Mở ra lối
thoát cho báo chí tư nhân, Thein Sein và những người của ông cũng tìm ra cửa
thoát hiểm cho chính họ.
Với rất
nhiều quan chức, tâm trạng tối thượng mà họ tính toán là trước hết giữ được
mạng sống, sau đó bảo toàn được tài sản, còn sau đó nữa vẫn duy trì được một
phần quyền lực, dù biết rõ sẽ phải chia sẻ phần còn lại cho phong trào dân chủ
và nhân dân.
Còn Thein
Sein lại đang giúp cho đất nước có thêm một cánh tay đắc lực để tái thiết và
xây dựng, giảm bớt tình trạng phân hóa giàu nghèo và đương nhiên cũng hạn chế
phần nào nạn tham nhũng đang tràn lan và trở nên quá nguy hiểm đối với nền an
ninh quốc gia.
Vào tháng
11/2012, ngay trước thềm cuộc bầu cử tổng thống Mỹ, Barak Obama đã quyết định
tháo dỡ một phần lệnh cấm vận kinh tế do Mỹ thiết lập với Miến Điện từ hàng
chục năm qua. Cũng không phải ngẫu nhiên mà người đã bước vào Nhà Trắng với
khẩu hiệu “We need a change!” (Chúng ta cần thay đổi!) lại chọn Miến Điện như
điểm công du đầu tiên ngay sau khi ông chấp chính nhiệm kỳ thứ hai của mình.
Còn trong
‘nhiệm kỳ’ mới của Miến Điện, quốc gia này sẽ có dịp không còn bị bế quan tỏa
cảng khi xuất khẩu hàng hóa vào thị trường Mỹ và Tây Âu. Cũng theo logic này,
các tổ chức tài chính như Ngân hàng thế giới và Quỹ tiền tệ quốc tế có thể
không còn nhiều lý do để không cho Miến Điện vay tiền tái thiết đất nước.
Giá trị nhằm
khơi lại nguồn sinh lực lại có thể lên đến 70 tỷ USD - một con số khổng lồ mà
chính phủ Miến Điện sẽ không thể, không bao giờ vay mượn được trừ khi họ phải
thay đổi tự thân.
Thành tâm
chính trị
"Con
đường dân chủ chỉ ngào ngạt hương hoa hồng trên đầu những người bền gan, nhưng
đám gai sắc của hoa lại luôn làm lòng bàn chân họ tóe máu."
Ai muốn được
cộng đồng quốc tế xóa nợ? Dĩ nhiên là những nước đang ngập đầu trong tư thế
chúa chổm, những nước đang có tỷ lệ nợ công dường như chưa chạm vào giới hạn
hiểm nguy theo số báo cáo, nhưng thực chất nợ nước ngoài đã vọt lên đến 70-80%
hoặc hơn 100% GDP.
Miến Điện là
một minh họa chắc nịch như thế trong quá khứ. Nhưng hiện tồn và viễn cảnh của
quốc gia từng bị đẩy vào nghèo khó trầm kha do tham nhũng di căn kinh niên và
chế độ độc tài quân phiệt điêu đứng này lại có thể nhận được cơ may được coi là
hiếm có. Mới chỉ từ đầu năm 2013, những tuyên bố dồn dập từ Ngân hàng thế giới,
Quỹ tiền tệ quốc tế, Nhật Bản, Câu lạc bộ Paris và Na Uy đã làm cho nền dân chủ
mới khai sinh ở Miến Điện phổng phao hẳn lên, trong bối cảnh gánh nặng nợ nần
trên đôi vay gày guộc của họ được giảm bớt một nửa.
6 tỷ USD
được xóa nợ quả là một món quà rất đáng giá của phương Tây dành cho nền dân chủ
xứng đáng được xếp vào trường hợp “quốc gia mới nổi” - không phải về kinh tế mà
nghiễm nhiên về chính trị.
Nhưng món
quà đó lại hoàn toàn không phải là một phúc lộc ngẫu nhiên.
Thein Sein
đã giữ lời hứa. Thậm chí giữ lời một cách quá thành tâm so với mặt bằng thành
khẩn bình quân của các chính trị gia độc tài thời nay.
Chỉ không
lâu sau khi Thein Sein nhậm chức tổng thống vào năm 2011, nhân vật đối lập với
chính quyền là nữ chính khách và cũng là nhà hoạt động xã hội danh tiếng Aung
San Suu Kyi đã được chính thức phóng thích, nghiễm nhiên trở nên một thủ lĩnh
của đảng phái đối lập hoạt động công khai và có chân đứng khá vững chắc trong
quốc hội.
Vì một nền
dân chủ xóa nợ!
Con đường
dân chủ chỉ ngào ngạt hương hoa hồng trên đầu những người bền gan, nhưng đám
gai sắc của hoa lại luôn làm lòng bàn chân họ tóe máu.
Điều kỳ lạ
mà khó ai ngờ là một viên tướng tưởng như võ biền như Thein Sein và tưởng như
sẽ tiếp tục nối dài cánh tay đàn áp của chế độ độc đoán lại trở nên một mẫu mực
thực lòng trong việc xúc tác thay đổi chính bản chất của chế độ đó.
Vận mệnh của
Miến Điện sẽ được quyết định bởi chính nhân dân của đất nước này. Họ sẽ tiến
đến một nền dân chủ thực sự bằng việc được cộng đồng quốc tế xóa những món nợ
về kinh tế, còn tự thân họ lại xóa đi những món nợ về chính trị và bất bình
đẳng xã hội trong dĩ vãng.
Cảnh tượng
trên sẽ khác hẳn với cái dĩ vãng không muốn nhắc lại - một dĩ vãng từng được tô
hồng, nhưng lớp dân đen lại chỉ có thể hô hấp bằng loại dưỡng khí của tăm tối.
Tác giả,
tiến sĩ Phạm Chí Dũng, đang sống ở Sài Gòn. Bài viết nêu quan điểm riêng của
tác giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét