Tưởng Năng Tiến – Vũng Lầy Giáo Dục
Với một nền giáo dục quá thừa
phong bì nhưng lại thiếu phong cách, quá thừa nhà quản lý, nhà tiến sĩ nhưng lại
thiếu một nhà liêm sỉ. Điều đó quả thực đáng lo ngại đối với bậc làm cha làm mẹ
luôn đau đáu về tương lai của con mình.
Giáo dục miền Nam Việt
Nam 1954-1975 trên con đường xây dựng và phát triển
Tài liệu về nền giáo dục miền Nam
hiện nay đã trở nên ngày càng khó kiếm, thậm chí, hầu như không thể kiếm được
bao nhiêu trong những thư viện lớn trên toàn quốc. Hơn nữa, nói về nền giáo dục
của một chế độ chính trị đã cáo chung đúng 40 năm, mà ngày nay không còn mấy
người làm chứng, thì làm thế nào đảm bảo tính trung thực để tin được hoàn toàn
cũng không phải chuyện dễ. Vì vậy, ở bài này cũng như ở bài tiếp sau về “Chương
trình và sách giáo khoa” của cùng tác giả, chúng tôi xin lựa chọn phương
pháp thể hiện nội dung các bài viết bằng cách chủ yếu trích dẫn trực tiếp ý
kiến của một số nhà hoạt động giáo dục tiêu biểu thời trước, coi họ như người
chứng cho từng vấn đề liên quan, nhưng được bố cục/ hệ thống lại cho dễ theo
dõi, thay vì diễn dịch/ tổng hợp lại từ những ý kiến đó của họ. Thỉnh thoảng
chúng tôi có cho xen vào một số ít ỏi lời đánh giá, bình luận theo sự nhận thức
của riêng mình, mà chúng tôi nghĩ là cần thiết để dẫn dắt câu chuyện. Chúng tôi
tự nghĩ cách làm như vậy tuy không được công phu cho lắm nhưng vừa đảm bảo tính
khách quan, vừa duy trì được nguồn tài liệu “gốc” để tiện việc tham khảo, khi
ai cần vẫn có thể trích dẫn lại được, vì các nguồn tài liệu loại này đã ngày càng
trở nên quý hiếm và khó tìm.
Tài liệu về nền giáo dục miền Nam
hiện nay đã trở nên ngày càng khó kiếm, thậm chí, hầu như không thể kiếm được
bao nhiêu trong những thư viện lớn trên toàn quốc. Hơn nữa, nói về nền giáo dục
của một chế độ chính trị đã cáo chung đúng 40 năm, mà ngày nay không còn mấy
người làm chứng, thì làm thế nào đảm bảo tính trung thực để tin được hoàn toàn
cũng không phải chuyện dễ. Vì vậy, ở bài này cũng như ở bài tiếp sau về “Chương
trình và sách giáo khoa” của cùng tác giả, chúng tôi xin lựa chọn phương
pháp thể hiện nội dung các bài viết bằng cách chủ yếu trích dẫn trực tiếp ý
kiến của một số nhà hoạt động giáo dục tiêu biểu thời trước, coi họ như người
chứng cho từng vấn đề liên quan, nhưng được bố cục/ hệ thống lại cho dễ theo
dõi, thay vì diễn dịch/ tổng hợp lại từ những ý kiến đó của họ. Thỉnh thoảng
chúng tôi có cho xen vào một số ít ỏi lời đánh giá, bình luận theo sự nhận thức
của riêng mình, mà chúng tôi nghĩ là cần thiết để dẫn dắt câu chuyện. Chúng tôi
tự nghĩ cách làm như vậy tuy không được công phu cho lắm nhưng vừa đảm bảo tính
khách quan, vừa duy trì được nguồn tài liệu “gốc” để tiện việc tham khảo, khi
ai cần vẫn có thể trích dẫn lại được, vì các nguồn tài liệu loại này đã ngày càng
trở nên quý hiếm và khó tìm.
Hoàng Đế Bảo Đại bị Việt Minh thúc ép thóai vị, hoàn
toàn không do tự nguyện .
… Trích dẫn chứng minh cựu Hoàng Bảo Đại lập thương
thuyết với Pháp để được Pháp trao trả độc lập ,thành lập một chính phủ Quốc Gia
chống lại sự cộng sản hóa đất nước cuả lực lương Việt Minh do HCM lãnh đạo núp
dưới danh nghĩa giành độc lập cho VN..hoàn toàn không do Pháp chủ đơn thuần chủ
động; mà cũng do nguyện vọng cuả các đảng phái Quốc Gia chống cộng Sản
Phe quốc gia làm việc ráo riết để đi đến một giải pháp độc lập ôn hòa không Cộng sản - một Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất được thành lập vào 1947 để ủng hộ Cựu Hoàng Bảo Đại đàm phán với Pháp. Tại HongKong, tại Trung Hoa và tại VN, ông và các người quốc gia khác đã tham gia tích cực trong “Giải pháp QGVN” ngược lại với chính phủ HCM được coi là giải pháp CS. Nhiều biểu tình tại Huế, Saigon ủng hộ giải pháp QGVN, yêu cầu Bảo Đại về lập chính phủ./Trong cuộc giành độc lập, phe “Quốc gia” đòi hỏi việc bãi bỏ Hiệp ước Patenôtre 1884 ( = Hòa ước Giáp Thân 1884 : Việt Nam chấp nhận cho Pháp cai trị và đất nước bị chia ra làm ba kỳ ; Nam Kỳ thuộc Pháp. Bắc Kỳ bảo hộ và Trung Kỳ tự trị), sát nhập Nam kỳ vào VN và giành độc lập - xây dựng một quốc gia VN hiện đại.
Phe quốc gia làm việc ráo riết để đi đến một giải pháp độc lập ôn hòa không Cộng sản - một Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất được thành lập vào 1947 để ủng hộ Cựu Hoàng Bảo Đại đàm phán với Pháp. Tại HongKong, tại Trung Hoa và tại VN, ông và các người quốc gia khác đã tham gia tích cực trong “Giải pháp QGVN” ngược lại với chính phủ HCM được coi là giải pháp CS. Nhiều biểu tình tại Huế, Saigon ủng hộ giải pháp QGVN, yêu cầu Bảo Đại về lập chính phủ./Trong cuộc giành độc lập, phe “Quốc gia” đòi hỏi việc bãi bỏ Hiệp ước Patenôtre 1884 ( = Hòa ước Giáp Thân 1884 : Việt Nam chấp nhận cho Pháp cai trị và đất nước bị chia ra làm ba kỳ ; Nam Kỳ thuộc Pháp. Bắc Kỳ bảo hộ và Trung Kỳ tự trị), sát nhập Nam kỳ vào VN và giành độc lập - xây dựng một quốc gia VN hiện đại.
Nội các Trần Trọng Kim
Hoàng Sa và Trường Sa trong Hội Nghị San Francisco 1951
3.- THÁI ĐỘ CỦA CÁC NƯỚC CỘNG SẢN
Trong 51 nước trên đây, có ba nước lúc đó theo chế độ cộng sản là Czechoslovakia (Tiệp Khắc, chưa chia hai), Poland (Ba Lan) và Soviet Union (Liên Bang Xô Viết hay Liên Xô). Cả Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) lẫn Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (Trung Cộng) đều không được mời tham dự, vì hội nghị không biết mời ai là đại diện cho Trung Hoa tại hội nghị.
Trong dự thảo hiệp ước, Nhật Bản quyết định từ bỏ quyền hành ở các hải đảo dọc bờ biển Trung Hoa và Việt Nam, nhưng không ghi là giao lại cho ai, vì hải đảo của nước nào thì nước đó đương nhiên nhận lại. Dự thảo nầy được gởi đến các nước để tham khảo và tu chính trước ngày diễn ra hội nghị.
Hội nghị 51 nước tham dự theo thứ tự ABC là: Argentina, Australia, Belgium, Bolivia, Brazil, Cambodia, Canada, Ceylon, Chile, Colombia, Costa Rica, Cuba, Czechoslovakia, Dominican Republic, Ecuador, Egypt, El Salvador, Ethiopia, France, Greece, Guatemala, Haiti, Honduras, Indonesia, Iran, Iraq, Japan, Laos, Lebanon, Liberia, Grand Duchy of Luxembourg, Mexico, Netherlands, New Zealand, Nicaragua, Norway, Pakistan, Panama, Peru, Republic of the Philippines, Poland, Saudi Arabia, Soviet Union, Syria, Turkey, Union of South Africa, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, United States of America, Uruguay, Venezuela, Viet Nam.
3.- THÁI ĐỘ CỦA CÁC NƯỚC CỘNG SẢN
Trong 51 nước trên đây, có ba nước lúc đó theo chế độ cộng sản là Czechoslovakia (Tiệp Khắc, chưa chia hai), Poland (Ba Lan) và Soviet Union (Liên Bang Xô Viết hay Liên Xô). Cả Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) lẫn Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (Trung Cộng) đều không được mời tham dự, vì hội nghị không biết mời ai là đại diện cho Trung Hoa tại hội nghị.
Trong dự thảo hiệp ước, Nhật Bản quyết định từ bỏ quyền hành ở các hải đảo dọc bờ biển Trung Hoa và Việt Nam, nhưng không ghi là giao lại cho ai, vì hải đảo của nước nào thì nước đó đương nhiên nhận lại. Dự thảo nầy được gởi đến các nước để tham khảo và tu chính trước ngày diễn ra hội nghị.
Trần Văn Hữu (1895 – 1985), thủ tướng kiêm bộ trưởng ngoại giao của chính phủ Quốc gia Việt Nam từ tháng 5 năm 1950 đến tháng 6 năm 1952.