Tranh
thủ vớt vát mấy ngày xuân đi gặp gỡ bạn bè để ba hoa, nào ngờ tôi nhận
quả đắng. Vừa giáp mặt, vị giảng viên đại học khả kính đã ném cho tôi
cái nhìn rất dữ dằn, và gằn giọng: “Cậu là ủy viên Hội đồng Thơ của Hội
Nhà văn VN đấy à? Cậu bỏ phiếu kết nạp cái loại viết những câu bẩn thỉu
vào Hội, để phỉ báng người yêu thi ca à?”.
Tôi
chưng hửng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Thấy tôi ú ớ, vị giảng viên
đại học khả kính bảo: “Vào Facebook Nhất Phương mà đọc”.
Tò
mò và chua chát, tôi tìm Facebook Nhất Phương của nhà văn Trúc Phương.
Ngày 26/1, nhà văn Trúc Phương in hai văn bản “thơ hậu hiện đại”, trong
đó có bài “Lỗ thủng lịch sử” nhằm mỉa mai chất lượng chuyên môn Hội Nhà
văn VN.
Bài
“Lỗ thủng lịch sử” được cho là của Nguyễn Hữu Hồng Minh, tân hội viên
Hội Nhà văn VN. Rất nhiều ý kiến còm vào Facebook Nhất Phương, bày tỏ sự
phẫn nộ về “Lỗ thủng lịch sử”.
Nhà
thơ Lê Hồng Thiện dùng chữ “tởm lợm”, nhà văn Kim Quyên bình luận “thật
khủng khiếp cho cái gọi là thơ”, nhà thơ Nguyễn Trác kêu “thật quái
đản”. Còn nhà báo Dương Liên Chi – nguyên Trưởng phòng Văn hóa Văn nghệ
của Ban Tuyên giáo Thành ủy TP.HCM thì cho rằng: “Người này “được” gọi
là “nhà…” sao ạ? Như một thứ sâu bọ! Sao lại mang thứ rác rưởi này vào
Hội Nhà văn?”.
Cảm thấy việc này có liên quan đến tự trọng nghề nghiệp của mình, tôi xin trình bày rõ ràng.
Hội
đồng Thơ không bỏ phiếu kết nạp Nguyễn Hữu Hồng Minh. Khi Hội đồng Thơ
họp, lãnh đạo Hội Nhà văn VN có thông báo: “Nguyễn Hữu Hồng Minh đã đạt
phiếu quá bán của Hội đồng văn xuôi, nhưng anh ấy chủ yếu làm thơ. Có
thể chuyển sang kết nạp ở chuyên ngành thơ không?”. Tất cả 9 thành viên
của Hội đồng Thơ đều phản đối.
Còn Nguyễn Hữu Hồng Minh viết văn xuôi rồng rắn gì để được kết nạp, thì nhường quyền trả lời cho Hội đồng văn xuôi.
Tôi
cũng không biết nhà văn Trúc Phương đã lấy văn bản “Lỗ thủng lịch sử”
từ nguồn nào, nên tôi phải chụp lại màn hình để làm bằng chứng.
“Lỗ thủng lịch sử” có phải của Nguyễn Hữu Hồng Minh không? Tôi nghĩ, chính Nguyễn Hữu Hồng Minh cần lên tiếng cho minh bạch.
Nếu không phải của anh, thì anh đính chính.
Nếu đúng là của anh, thì văn bản in trên Facebook Nhất Phương có phải nguyên tác do anh viết ra không?
Nếu anh vẫn thừa nhận “Lỗ thủng lịch sử” là tác phẩm tâm đắc của bản thân, thì anh đừng nên cầm tấm thẻ Hội viên Hội Nhà văn VN.
Tôi
chưa bao giờ đánh giá cao khả năng văn chương của Nguyễn Hữu Hồng Minh.
Thế nhưng, bây giờ Hội Nhà văn VN đã lỡ công nhận tư cách cầm bút của
anh, thì anh ở độ tuổi 50 nên sòng phẳng đối thoại với bạn đọc và đồng
nghiệp thật nghiêm túc, thật đàng hoàng.
Dù
không muốn đưa thứ chữ nghĩa giẻ rách lên trang của mình, nhưng xin
miễn cưỡng “sao y” toàn bộ “Lỗ thủng lịch sử” trên Facebook Nhất Phương,
mà vì nó khiến tôi bị vị giảng viên đại học khả kính có chút hiểu nhầm
và mắng xối xả:
***
LỖ THỦNG LỊCH SỬ
Nhiều khi hắn thấy dương vật hắn đang ở Sàigòn,
Đầu hắn ở Hà Nội
Và tay chân thì rơi rụng đâu đó ở Sóc Trăng
Buổi sáng ở miền
Trung, trưa ở miền Nam,
Chiều ở miền Bắc, tối ở miền Tây
Ly cà phê nhìn ra tháp Rùa đắng như máu hắn
Cơn điên rồ chùa
Mã Tộc, ngày tháng bạc Kênh Xáng
Những người đàn bà Miên, ôi vóc dáng màu da muộn phiền biết bao nhiêu!
Những sợi khói như những cái thòng lọng dụ hắn treo cổ
Nhiều khi trong mơ thấy mình đã chết.
Xác thối, diều cắt quạ tha. Hắn khoái trá cho điều ấy!
Linh hồn hắn treo đâu đó trên một cọng lông háng của em gái Hải Phòng làm điếm ở Trung Quốc
Lảm nhảm ở Vĩnh Long, bợ đít ở Cần Thơ, dạng háng ở Cà Mau,
Cạo mặt ở Bạc Liêu, quắn như điên ở Hà Khẩu, động cỡn ở Sa Pa, say ở Lào Cai Miệng còn kêu Đặng Thiều Quang, hãy chết đi Quang!
Chửi rủa ở Huế, cúng bái ở Quảng Bình, bắc cặc đái ở Mỹ Sơn và đi ỉa ở Hội An
Đ* trên sông Thu và bú l*n trên sông Hương
Khạc nhổ trên sông Gianh, rượt đuổi chém nhau trên sông Hàn
Khinh bỉ nòi Việt trên sông Hồng, miệt thị giống Hoa trên sông Nậm Thị
Hắn cắt mọi khoanh đời dấu vào tác phẩm
Những suy nghĩ non tơ đã kịp mọc tóc trong hộp sọ rắn như đá của hắn
Bản chất hắn là Cộng sản, là Cộng sản!
Hắn cười cợt méo mó như một lỗ thủng của lịch sử
Hoảng loạn và kinh sợ khi hắn phát hiện ra mình vẫn sống mà làm việc với những xác chết
Đi đứng ngoằn nghèo như ma trơi, linh hồn quỉ nhập tràng luôn dụ khị hắn làm những trò mê cuồng và quái đản
Hắn muốn làm tình với Nguyễn Thị Thu Huệ – Hắn tàn bạo điều đó
Hắn muốn hiếp Lê Thị Mỹ Ý – Hắn thèm muốn điều đó
Hắn không nứng trước Phan Thị Vàng Anh – Hắn khẳng định điều đó
Hắn yêu Ly Hoàng Ly – Hắn mãi tôn thờ điều đó
Hắn sợ hãi lỗ nẻ của Vi Thùy Linh – Hắn khiếp hãi điều đó
Nhân loại chui ra từ háng – Hắn quả quyết điều đó
Dân tộc Việt là một dân tộc mê l*n – Hắn xác tín điều đó
Nhưng khi hắn cần dương vật thì hắn biết bỏ quên ở Sài gòn
Hắn cần đầu thì mới hay vứt ở Hà Nội
Hắn cần khua khoắng chân tay thì đã rụng rơi đâu đó ở Cà Mau
Trong giấc mơ hắn không rõ hắn đã nói điều gì với Bạc Liêu, Sóc Trăng, An Giang Dạng háng! Hãy dạng háng!
Hắn kêu lên với những tiếng của lỗ đít…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét