CHUYỆN HÔM NAY CỦA NGUYỄN PHÚ TRỌNG VÀ CHUYỆN NGÀY XƯA CỦA HỒ CHÍ MINH
Những bài viết trên báo Đảng (SGGP) ghi dưới hình này là Hồ Chí Minh ký với Marius Moutet Tạm Ước 14/9/1946 (Modus Vivendi). Thực ra đó là gian mà không ngoan chút nào, bởi vì người đang ký vào văn bản không phải Marius Moutet mà là Thủ Tướng Bidault (có thể là Bản Tuyên Cáo Chung trình bày ở trên). Dáng dấp hai nhân vật này hòan tòan khác nhau, Moutet già hơn Bidault, tóc thưa nhiều bạc. Hơn nữa, nhiều sách báo đã ghi rõ quá khuya ngày 14/9/1946 Hồ Chí Minh đã gõ cửa nhà Moutet mang vào bản văn gọi là Tạm Ước rồi ép Moutet ký vào (lúc ngay trên đầu giường) để vài ngày sau mang về Viêt Nam “trấn an dư luận” và trong tư thế chuẩn bị chiến tranh với Pháp, còn hình này xảy ra tại văn phòng có nhiều nhân viên chứng kiến
MỜI ĐỌC TOÀN BÀI Ở ĐÂY.
NHỮNG MÙA THU CỦA HỒ CHÍ MINH VÀ ĐẢNG
https://docs.google.com/leaf?id=1e3lH0r-E3j-H4a4OtC07TXptXRWdGGf-uqbHc_uWCcQJd3tbrWRGxztisFWk&hl=en
15. Cụ Hồ đến phòng ngủ Bộ trưởng Bộ Thuộc Địa Pháp
( Trích BÊN GIÒNG LỊCH SỬ. TÁC GIẢ LM CAO VĂN LUẬN. MỜI ĐỌC Ở MỤC ĐỌC SÁCH)
Những ngày cuối cùng của Hội Nghị Fontainebleau, tức là ngày đầu tháng 6, trong lúc phái đoàn Việt Nam vẫn còn tham dự hội nghị thì Hồ chí Minh lúc bấy giờ đang ở trong nhà gia đình dân biểu cộng sản Raymond Aubrac, mỗi sáng khoảng 10 giờ, đi xe lên Hotel Royal Monceau, duyệt lại các tài liệu, phúc trình, hội nghị ngày hôm trước, rồi theo chương trình đã sắp xếp trước, cụ đến Bộ Pháp Quốc Hải Ngoại, tức là Bộ Thuộc Địa, hội đàm với ông Bộ Trưởng Marius Moutet.
Những cuộc họp riêng và kín này bắt đầu vào khoảng ngày 7 tháng 9, lúc Hội Nghị Fontainebleau không còn hy vọng gì đi đến một giải pháp mà cả Pháp lẫn Việt Minh có thể chấp nhận.
Những gặp gỡ giữa cụ Hồ và ông Marius Moutet hình như do ông Jean Sainteny và một nhân vật cộng sản trong chính phủ Pháp thời bấy giờ là ông Tillon, Bộ Trưởng Không Quân sắp xếp và khuyến khích, với mục đích vừa không làm mất lòng đồng chí cộng sản Hồ chí Minh, tức Alias Nguyễn ái Quốc, và từng là sáng lập viên đảng cộng sản Pháp, mà lại không đi ngược lại quyền lợi và chính sách của nước Pháp.
Những người gặp cụ Hồ lên xe đến bộ Pháp Quốc Hải Ngoại thời bấy giờ đều kể lại với tôi rằng: Mặt cụ đăm đăm, trán cau lại thành những vết nhăn không lúc nào phai được.
Cụ lặng lẽ bước lên xe, người như gập đôi lại trên chiếc ghế sau. Người cận vệ duy nhất của cụ bước lên cạnh ghế tài xế, và lập tức người tài xế là một đảng viên cộng sản Pháp do ông Aubrac giới thiệu, rồ máy xe, từ từ chạy đến Bộ Thuộc Địa.
Không một người nào khác tham dự những buổi họp kín này. Theo lời một vài người kể lại với tôi, thì có nhiều buổi sáng cụ Hồ như ngần ngại, lo sợ đến thẳng Bộ Thuộc Địa, và khi gần đến, bỗng cụ ra hiệu cho tài xế đi lòng vòng trong Thành Phố Ba Lê vài chục phút, rồi đột ngột cụ chép miệng, bảo tài xế thôi hãy đến Bộ Thuộc Địa.
Vài ký giả chực trước cửa Bộ Thuộc Địa để xin phỏng vấn, đều bị từ chối đôi lúc một cách khéo léo, đôi lúc một cách cứng rắn. Những ai nhìn thấy mặt cụ Hồ lúc bấy giờ dù rất muốn săn tin, cũng không nỡ nài ép. Trong mấy ngày, trÔng Cụ già thêm mười tuổi.
Không ai biết rõ những điều được thảo luận giữa cụ Hồ và ông Marius Moutet. Lúc đó có ý định của Pháp trong vấn đề Việt Nam đã khá rõ rệt, Pháp muốn thành lập 3 vùng riêng biệt, nếu có thể thì biến thành ba quốc gia không liên hệ gì với nhau. Nam kỳ tự trị, gọi là Cộng Hòa Nam Kỳ, hoàn toàn do Pháp chi phối qua những bù nhìn kiểu Nguyễn Văn Thinh. Nước Việt Nam, mà trong mọi danh từ chính thức Pháp vẫn cố tình gọi là Annam, có thể gồm từ phía Bắc Phan Thiết ra đến biên giới Hoa-Việt, có thể giao cho chính phủ Việt Minh, và một cao nguyên tự trị, và một cao nguyên tự trị, chạy đi từ vùng Đà Lạt, Tuyên Đức, lên đến Ban Mê Thuộc, Kontum. Lúc bấy giờ có nhiều tin đồn nói rằng Pháp đã tìm thấy trong vùng Cao Nguyên này, và phần Cao Nguyên thuộc lãnh thổ Lào tiếp giáp với vùng này những khoáng sản quí báu: Than đá, dầu hỏa, Uranium v.v…
Nhìn nét mặt cụ Hồ sau buổi họp kín với Bộ Trưởng Thuộc Địa Marius Moutet, người ta đoán được rằng cụ Hồ đã nhượng bộ thêm một chút. Lúc bấy giờ cũng có nhiều tin đồn trong giới Việt kiều ở Pháp, đồn rằng nước Pháp thấy không thể buộc cụ Hồ chấp nhận một giải pháp hoàn toàn có lợi cho Pháp, đang muôi ý định bắt cóc, hay giam lỏng cụ Hồ không cho về nước, nếu cụ không ký kết với Pháp một thỏa hiệp công nhận Cộng Hòa Nam Kỳ, và Cao Nguyên tự trị. Tất cả chỉ là những tin đồn bởi vì cho đến hôm nay lịch sử vẫn không cho biết rõ những cuộc thảo luận tại Bộ Thuộc Địa Pháp đã diễn ra như thế nào, tranh luận về những vấn đề nào.
Nhưng càng ngày người ta càng thấy cụ Hồ mất bình tĩnh, buồn thảm chán ngán hơn một chút.
Sau buổi tiếp tân tại nhà Aubrac, chiều tối đó tôi đi xe lửa sang Louvain, Bỉ, dự một buổi thuyết trình của Hội Thừa Sai. Hai hôm sau tôi trở lại, và ngày nào cũng có một vài Việt kiều đến nói chuyện với tôi về số phận Hội Nghị Fontainebleau, và những cuộc gặp gỡ giữa cụ Hồ với ông Moutet. Nhờ đó, tuy không gặp lại cụ Hồ một lần nào trước khi cụ rời nước Pháp, tôi cũng biết được, như mọi người lúc bấy giờ có thể biết, những gì xảy ra quanh cụ Hồ.
Nguyễn mạnh Hà ở lại cho đến ngày cuối cùng, trong lúc một phần phái đoàn Việt Minh tham dự Hội Nghị Fontainebleau về, đã rời Pháp, đi tàu thủy từ Marseille về Sài Gòn, ghé Cap, rồi ra thẳng Hà Nội.
Những cuộc hội đàm giữa cụ Hồ và Moutet không hề được văn kiện hóa.
Cụ Hồ là người có trí nhớ phi thường, và để giữ bí mật hoàn toàn về nội dung những cuộc mật đàm này cụ không muốn lập một văn kiện gì về những cuộc mật đàm đó. Một lần gặp Nguễn mạnh Hà, sau khi từ Louvain về Ba Lê, tôi có hỏi về nội dung những cuộc họp ở Bộ Thuộc Địa, Hà lắc đầu, nói rằng Hà cũng chỉ biết qua những tin đồn, qua nét mặt càng ngày càng buồn thảm của cụ Hồ, sau mỗi lần gặp ông Moutet. Và Hà đoán rằng những cuộc gặp gỡ mật đó không thể nào gọi là một thành công đối với cụ Hồ. Hà cùng tôi thảo luận về những giả thuyết, những tin đồn và hỏi nhau liệu người Pháp có dám bắt cóc hay giữ cụ Hồ lại không. Không ai có thể trả lời được.
Một việc mà Hà cho tôi biết vào những ngày đầu tháng 9, là những điện tín theo mật mã hay ám ký, từ Hà Nội đánh sang. Đại loại thì những điện tín đó đều tỏ ra sốt ruột, lo lắng, thúc giục cụ Hồ mau trở về nước, vì hiện có nhiều biến chuyển trọng đại tại nước nhà đòi hỏi sự có mặt của cụ.
Một điện tín đề cập đến tình trạng căng thẳng ở Hải Phòng, Bắc Ninh, Lạng Sơn. Vụ Bắc Ninh xảy ra đâu trong tháng Tám: Một toán quân tự vệ Việt Minh phục kích một đoàn quân tải lương của Pháp, giết gần trọn đoàn quân này và cướp được lương thực, súng ống. Hình như vụ này do chính Võ nguyên Giáp và Chu văn Tấn bày ra khi hay tin Hội Nghị Fontainebleau kể như bế tắc để làm áp lực với chính phủ Pháp.
Tại Lạng Sơn, đồn binh Pháp sống trong tình trạng bị bao vây và cô lập. Quân Pháp không dám ra ngoài, sợ bị ám sát, bắt cóc, và sợ dân chúng đánh đập. Hải Phòng xảy ra vài vụ lộn xộn giữa lính Pháp và các thanh niên tự vệ thành.
Tại Nam bộ, người Pháp than phiền rằng Tướng Nguyễn Bình đang mộ quân, lập căn cứ, xây dựng hạ tầng cơ sở trái với thỏa ước tạm thời 8 tháng Ba giữa D’argenlieu, (Jean Sainteny ký thay) Hồ chí Minh và Vũ Hồng Khanh.
Nguyễn Bình không chịu tập trung quân vào khu chỉ định chờ một giải pháp chính thức, trái lại Nguyễn Bình mở đường sang Cao Miên và Lào, tìm cách liên kết với các nhóm cách mạng chống Pháp khác, như Hòa Hảo của Huỳnh Phú Sổ.
Đối với những vụ này, cụ Hồ luôn luôn tìm cách trấn an người Pháp, và cụ có lúc dựa vào những điều đó, để yêu sách Pháp thêm một chút, nhưng hình như cụ không thành công. Có tin Tướng Leclerc được thay thế bởi Tướng Valluy. Cụ Hồ và các lãnh tụ Việt Minh rất tin tưởng vào Tướng Leclerc, và lo sợ tinh thần thực dân quá khích của Tướng Valluy và những bộ hạ của ông như Đại Tá Debès, Đô Đốc Battet.
Tất cả những tin tức từ nước nhà làm cho cụ Hồ buồn phiền thêm, và linh cảm một sự đổ vỡ trầm trọng trong bang giao Pháp Việt. Cụ Hồ là người biết rõ một cuộc chiến tranh sẽ tai hại đối với dân tộc Việt Nam như thế nào. Cụ lại đặt nặng vấn đề thống nhất ba vùng lên trên cái danh từ độc lập, hay chủ quyền. Nhưng người Pháp đã quyết liệt không muốn cho Việt Nam thống nhất. Lúc bấy giờ Pháp lại đã thỏa thuận được với Lào và Cao Miên, để đặt lại một chế độ bảo hộ mới, trá hình dưới chiêu bài Liên Hiệp Pháp.
Phe De Gaulle thì gần như bị loại ra hết khỏi chính phủ, và Tướng De Gaulle đã trở về trại mát Colombeydes Deus Eglises trí sĩ và viết hồi ký, không tham dự gì vào chính trị nước Pháp, do đó những lời hứa hẹn của ông trong diễn văn đọc ở Brazaville được coi như vô giá trị.
Trong bầu không khí đó, cuộc họp buổi chiều kéo dài mãi đến 9 giờ tối, cụ Hồ mới rời Bộ Thuộc Địa ra về.
TrÔng Cụ càng thiểu não hơn bao giờ. Vài phút sao thì Moutet cũng ra xe về tư dinh, và người ta thấy nét mặt ông Moutet cũng chẳng tươi tắn gì hơn. Ông Moutet theo tiết lộ một vài người thì tối đó đã không dùng bữa, vào ngay phòng ngủ, đóng kín cửa và lên giường liền. Về sau người ta được biết ông Moutet bị cảm và vì đó, trong cuộc họp chiều 14-9, cụ Hồ và ông ta đã trao đổi những lời xẵng giọng gần như là cãi lộn với nhau. Câu cuối cùng của ông Moutet hình như là một câu từ chối.
Về đến Hotel Royal, cụ Hồ cũng về ngay phòng riêng nhưng người ngoài vẫn thấy cửa sổ phòng cụ Hồ sáng đèn, và cụ Hồ ngồi làm việc cho đến gần nửa đêm.
Gần nửa đêm cụ Hồ đích thân gọi điện thoại cho ông Moutet. Ông Moutet đang ngủ, yêu cầu có chuyện gì dù khẩn cấp mấy cũng xin chờ cho đến sáng mai, ông mệt và bị cảm không thể nói chuyện gì được nữa. Cụ Hồ nài nỉ rằng cụ sẽ đến gặp ông tại nhà riêng ngay lập tức, chỉ 5 phút nữa thôi, và không để cho ông Moutet kịp từ chối, cụ Hồ cúp điện thoại.
Theo người Pháp kể lại, thì ông Moutet cũng không ngờ là cụ Hồ sẽ đến gặp ông ngay, cho nên ông lên giường ngủ lại. Nhưng quả thực cụ Hồ đã rời Hotel Royal, cùng với một cận vệ và tài xế đến nhà ông Moutet ngay.
Ông Moutet kể lại rằng ông vừa chợp mắt, thì gác cửa bảo là cụ Hồ đến, và đã đến, và đã lên thẳng phòng ông.
Khi cụ Hồ vào thì ông Moutet còn nằm trên giường, tung chăn ngồi dậy bận áo ngủ, ngồi trên giường. Cụ Hồ và người cận vệ bước vào. Cụ Hồ đến ngồi vào chiếc ghế đầu giường ông Moutet, cố lấy nét mặt vui tươi cởi mở nói rằng cụ đến để ký kết những điều được thảo luận lúc chiều, chỉ xin thay đổi vài chi tiết nhỏ.
Ông Moutet lại yêu cầu cụ Hồ ngày mai sẽ họp và ký cũng chẳng vội gì. Đại ý là cụ Hồ đã nói rằng cái gì đã xong hãy cho xong luôn, không nên chờ sáng ngày mai những việc có thể làm xong đêm nay.
Ông Moutet khoác thêm chiếc áo choàng, gọi bồi đem cà phê đậm lên, rồi hai người cùng ra ngồi đối diện nơi chiếc bàn trong phòng ngủ. Ông Moutet gọi Thơ Ký riêng soạn lại văn kiện đã được dùng làm căn bản trong cuộc thảo luận lúc chiều, rút ra một bản đúc kết, đánh máy thành nhiều bản, và trao cho cụ Hồ.
Cụ Hồ chỉ đọc qua, không sửa đổi gì đặt bút ký ngay. Ông Moutet ký vào bên cạnh, và đó là bản thỏa ước được gọi là Modus Vivendi ngày 14 tháng 9 với những điều khoản căn bản được công bố trên báo chí ngay sáng 15 tháng 9:
1) Chính phủ Việt Minh công nhận giá trị thỏa ước tạm thời 8 tháng 3 và thỏa hiệp Đalat, tức là công nhận Cộng Hòa Nam Kỳ cho đến lúc có một cuộc trưng cầu dân ý tại Nam bộ để quyết định sự thống nhất hay tách rời Nam bộ khỏi Việt Nam.
2) Mọi lực lượng Việt Minh tại Nam bộ được tập trung vào những khu chỉ định, được giải giới, chờ đợi trưng cầu dân ý. Chính phủ Việt Minh hứa không gởi thêm quân, cán bộ và Nam bộ.
3) Chính phủ Việt Minh công nhận người Pháp có quyền tiếp tục khai thác các cơ sở kinh tế có sẵn khắp Việt Nam.
4) Hai chính phủ cùng thỏa thuận coi người Pháp và người Việt Nam ngang hàng, tuy nhiên chính phủ Việt Minh phải dành một số độc quyền cho Pháp, cố vấn Pháp, nhân viên văn hóa Pháp.
5) Về vấn đề tiền tệ, hai chính phủ cam kết sử dụng một loại giấy bạc duy nhất, lấy đồng quan Pháp làm căn bản.
6) Chính phủ Việt Minh bằng lòng cứu xét việc gia nhập Liên Hiệp Pháp theo chiều hướng thuận, và đổi lại chính phủ Pháp bằng lòng giúp đỡ Việt Nam về kinh tế, văn hóa và quân sự.
7) Một hiệp ước chính thức và vĩnh viễn sẽ được thảo luận và ký kết trong một hội nghị mới sẽ được mở sau, do sự tham khảo giữa hai chính phủ.
Trên thực tế, thỏa ước 14-9 cũng như thỏa ước tạm thời 8 tháng 3, là những nhượng bộ lớn của Việt Minh đối với Pháp, nhưng trên nguyên tắc thì Việt Minh dành được một vài điều gọi là thắng lợi chẳng hạn như đã được chính phủ Pháp coi là một phe đối thoại có thẩm quyền, và hứa hẹn sẽ có một hội nghị chính thức quan trọng để thảo luận tiếp.
Thỏa ước 14-9 đã được ký âm thầm, vào nửa đêm.
Nguyên văn bản thỏa ước này đã không được phổ biến ngay trong những ngày sau đó. Cụ Hồ đã họp báo. Chính phủ Pháp đã không tổ chức tiếp tân hay tiệc đưa nào. Các báo Pháp thời bấy giờ chỉ đăng thành vài tin.
Sau ngày 15 tháng 9 nhiều anh em Việt kiều tỏ vẻ buồn cụ Hồ.
Vì bất đồng rõ rệt quá, tôi không có ý định, cũng chẳng muốn tìm cách gặp lại cụ Hồ. Cụ Hồ cũng từ chối tiếp bất cứ ai.
Kết quả chuyến thăm TQ của TBT Trọng
Tác Giả: BBC
Thứ Hai, 17 Tháng 10 Năm 2011 13:42
Nguyễn Phú Trọng đã mời Chủ tịch Hồ Cẩm Đào ‘sớm sang thăm lại Việt Nam’
Hai đảng sẽ dựa trên đại cục của sự nghiệp chủ nghĩa xã hội để giaỉ quyết tranh chấp Biển Đông.
Đảng cộng sản Việt Nam đã thông báo năm ‘kết quả nổi bật’ của chuyến thăm Trung Quốc của phái đoàn Việt Nam do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng dẫn đầu.
Trưởng Ban đối ngoại trung ương Đảng Hoàng Bình Quân, vốn cũng là một thành viên trong phái đoàn đi thăm Trung Quốc từ ngày 11 đến ngày 15 tháng 10, đã trả lời báo chí trong nước ngay sau khi chuyến đi kết thúc.
Kết quả thứ nhất, theo ông Quân, là trong các cuộc hội đàm và hội kiến của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng với giới lãnh đạo chóp bu của Trung Quốc, hai bên đã ‘mở rộng nhận thức chung’ trong đó có việc đảm bảo ‘hai nước láng giềng xã hội chủ nghĩa do hai Đảng Cộng sản lãnh đạo cùng phát triển’ vì ‘sức sống của chủ nghĩa xã hội’.
Thứ hai, hai nước đã đưa ra các biện pháp ‘cụ thể và thiết thực’ để thúc đẩy quan hệ đối tác chiến lược toàn diện, trong đó bao gồm duy trì các chuyến thăm và tiếp xúc giữa lãnh đạo cấp cao, phát huy vai trò của Uỷ ban hợp tác song phương Việt-Trung và thực hiện bản kế hoạch hợp tác giữa hai Đảng cộng sản từ nay cho đến năm 2015, tăng cường hợp tác trong các lĩnh vực tòa án, viện kiểm sát, công an, kinh tế, xã hội…
Thứ ba, hai bên đã trao đổi ‘chân thành và thẳng thắn về các vấn đề còn tồn tại giữa hai nước’, trong đó có Biển Đông, ngư dân và sau đó ‘đã thống nhất nhận thức chung’ để ‘giải quyết thỏa đáng, có lý, có tình’ các tranh chấp'.
Thứ tư là sáu văn kiện mà hai bên đã ký kết trong chuyến thăm, đáng chú ý là thỏa thuận các nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết các vấn đề trên biển và thỏa thuận hợp tác giữa hai đảng trong năm năm tới.
Thứ năm là chuyến thăm của phái đoàn Việt Nam đến Quảng Đông và đặc biệt là thành phố Thâm Quyến để tìm hiểu kinh nghiệm quản lý và phát triển kinh tế-xã hội.
Trưởng Ban đối ngoại Hoàng Bình Quân cũng nêu các biện pháp thực hiện các thỏa thuận đã đạt được trong chuyến thăm, trong đó có thúc đẩy các dự án hợp tác hiện có và triển khai các dự án mới, tuyên truyền, quản lý báo chí để nhân dân nhận thức đúng đắn về tầm quan trọng của quan hệ Việt – Trung và triển khai giải quyết các tranh chấp trên Biển Đông trên cơ sở sáu các nguyên tắc chỉ đạo.
Ông Quân đánh giá chuyến thăm của phái đoàn Tổng bí thư Trọng đến Trung Quốc thể hiện Đảng cộng sản Việt Nam ‘rất coi trọng quan hệ với Đảng Cộng sản Trung Quốc và nhân dân Trung Quốc anh em’.
Tầm nhìn đại cục
Việt Nam và Trung Quốc sẽ gác tranh chấp, cùng khai thác trên Biển Đông?
Trước đó, hai bên cũng ra bản Tuyên bố chung về chuyến thăm này với những điểm chính như sau:
Nhắc lại phương châm 16 chữ vàng và tinh thần bốn tốt mà hai nước phải tiếp tục kiên trì để làm cơ sở cho mối quan hệ. Tuy nhiên, cơ sở này phải xuất phát từ ‘tầm cao chiến lược và tầm nhìn toàn cục’.
Trong bối cảnh thế giới diễn biến phức tạp, hai Đảng cộng sản cho rằng việc xử lý thỏa đáng các vấn đề trên biển giữa hai nước là ‘có lợi cho sự nghiệp chủ nghĩa xã hội’.
Tăng cường hợp tác giữa hai quân đội, trong đó có thiết lập đường dây nóng giữa hai Bộ Quốc phòng, tiếp tục tuần tra chung trong Vịnh Bắc bộ, thí điểm tuần tra chung biên giới trên bộ và tổ chức các chuyến thăm lẫn nhau của tàu hải quân hai nước.
Đẩy nhanh tiến trình đàm phán các hiệp định cho phép tàu thuyền tự do qua lại ở cửa sông Bắc Luân thuộc vịnh Bắc Bộ và hiệp định cùng khai thác thác Bản Giốc.
Trong quá trình tìm kiếm giải pháp cơ bản và lâu dài cho các tranh chấp trên Biển ̣Đông, hai nước sẽ tìm kiếm các giải pháp có tính quá độ, tạm thời, trong đó có việc hợp tác cùng khai thác, mà bản Tuyên bố chung gọi là ‘hợp tác cùng phát triển’.
Trước khi giải quyết dứt điểm, hai bên sẽ giữ kiềm chế, không phức tạp hóa hoặc mở rộng thêm tranh chấp để các ‘thế lực thù địch’ lợi dụng để ‘phá hoại quan hệ hai Đảng, hai nước’.
Bản Tuyên bố chung cũng cho biết là Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã mời Chủ tịch Hồ Cẩm Đào ‘sớm sang thăm lại Việt Nam’. Ông Hồ đã ‘bày tỏ cảm ơn’ nhưng không rõ có chấp thuận lời mời này hay không.
Trong chuyến thăm Trung Quốc lần này, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có cuộc tiếp xúc với tất cả lãnh đạo cao cấp nhất của Trung Quốc, trong đó đáng chú ý là hai vị được dự đoán sẽ lên lãnh đạo Trung Quốc vào năm tới là Phó Chủ tịch Tập Cận Bình và Phó Thủ tướng Lý Khắc Cường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét