Tưởng
Năng Tiến – Võ Văn Thưởng, Nguyễn Mạnh Hùng, Nguyễn Công Khế &
Trần Huỳnh Duy Thức
Câu chuyện ông Trần Huỳnh Duy Thức không chỉ cho thấy
vấn đề tù nhân lương tâm, tình trạng vi phạm nhân quyền hoặc thân phận trí thức
dưới chế độ cộng sản, mà còn cho thấy một vấn đề lớn hơn và có tính xã hội rộng
hơn: vai trò và sự chọn lựa chỗ đứng của người trí thức.
Mạnh Kim
Trang Dân Luận vừa đăng tải một bài viết ngắn
(“Tại Sao Báo Chí Chính Thống Không Có Một Dòng Nào Về Chuyện Trần Huỳnh Duy Thức
Tuyệt Thực”) của nhà báo Nguyễn Công Khế, với phần kết luận – như sau:
“Còn một việc nữa, mấy hôm nay, râm rang trên mạng xã
hội, và các cơ quan báo chí nước ngoài đang nói chuyện tù nhân chính trị Trần
Huỳnh Duy Thức tuyệt thực 27 ngày có nguy cơ dẫn đến nguy hiểm tính mạng. THDT
cũng được trên mạng xã hội và truyền thông nước ngoài đánh giá là một người có
trí tuệ trong giới bất đồng chính kiến. Thế thì tại sao trước một tin tức như vậy,
phía Nhà nước và báo chí chính thống không hề có một dòng nào, hoặc có việc đó,
hay không có?
Tôi luôn nghĩ rằng, và luôn nhắc lại rằng, bài toán
minh bạch thông tin sẽ giải quyết được rất nhiều vấn nạn trong xã hội ta, và từ
đó mới loại được những tin giả, tin ‘bịa như thật’ trên mạng xã hội.
Và tôi cũng tin rằng, hai nhân vật chủ yếu nắm công
tác tư tưởng hiện nay làm được việc này. Đó là ông Võ Văn Thưởng và ông Nguyễn
Mạnh Hùng.”
Ngay bên dưới bài viết này là phản hồi của hai
vị độc giả vô cùng nhanh nhảu:
Nguyễn Phương: Sao nó tuyệt thực lâu vậy mà chưa chết nhỉ?
Đức Cường:
Nó có dám tuyệt thực đéo đâu, nó lừa cho mấy thằng ngu hải ngoại tin để cho tiền
nó mà.
Hai ông Nguyễn Phương và Đức Cường đã giúp cho
người đọc lý giải được, phần nào, nỗi băn khoăn (“Tại Sao Báo Chí Chính
Thống Không Có Một Dòng Nào Về Chuyện Trần Huỳnh Duy Thức Tuyệt Thực”) của
nhà báo Nguyễn Công Khế. Ngoài những phản ứng kịp hời (thượng dẫn)
còn có rất nhiều trang trang mạng, với vô số những bài viết có liên
quan đến Trần Huỳnh Duy Thức:
Diễn
Đàn Dân Chủ: Màn Tuyệt Thực Làm Hàng Của Trần Huỳnh Duy Thức
Tre
Làng: Trần Huỳnh Duy Thức Bị Tố Tuyệt Thực Đểu
Nền
Dân Chủ: Tuyên bố tuyệt thực đến chết – Có phải Trần Huỳnh Duy Thức đang
muốn đi Mỹ?
Mõ
Làng: Đám Ăn Theo Trò Tuyệt Thực Của Trần Huỳnh Duy Thức
Việt
Nam Mới: Trần Huỳnh Duy Thức Tung Tin Tuyệt Thực Để Làm Gì?
Người
Con Yêu Nước: Trần Huỳnh Duy Thức “tuyệt thực” và trò tung hứng của các
nhà rận chủ
Chống
Luận Điệu Xuyên Tạc: Về vụ Trần Huỳnh Duy Thức tung tin tuyệt thực ...
Loa
Phường: Trần Huỳnh Duy Thức Có Thực Sự Nhịn Đói?
Giọng điệu, cũng như lời lẽ, của những cái
“loa phường” kể trên (nghe) quen lắm, cũng y như cách ăn nói của đám dư
luận viên thuộc
Binh Đoàn 47 vậy thôi. Bởi vậy, hai ông ông Võ Văn Thưởng và Nguyễn
Mạnh Hùng khó mà chối được rằng mình (hoàn toàn) vô can với cái thứ
ngôn từ “đầu đường xó chợ” này.
Trong nhiều “trường hợp nhậy cảm,” nhà nước
CHXHCNVN vẫn thường dùng “quần chúng tự phát” (hay đám dân phòng) vào
việc “trị an,” thay vì lực lượng công an sắc phục. Tương tự, Ban Tuyên
Giáo và Bộ Thông Tin đang xử dụng đám dân phòng trên mạng – thế cho
báo chí chính thống – là điều hoàn nhất quán với đường lối và chính
sách của Đảng hiện nay.
Có thể vì bận rộn công việc gia đình (vì phải
xuất ngoại thường xuyên) ông Khế đã không nắm vững tình hình nên đặt
vấn đề trật (lất). Trong khi Nguyễn Công Khế chất vấn “hai nhân vật chủ
yếu nắm công tác tư tưởng hiện nay” thì dưới bài viết (thượng dẫn) của
ông, cũng có vị độc giả nêu câu hỏi như sau:
Xuan Nguyen Van: Nguyễn công khế từ thằng chiêu hồi đến kẻ
cơ hội nay trở thành kẻ biên chất.Không đủ tuổi và tư cách để chém gió về vấn đề
dân chủ và minh bạch chính hắn môi giơi để Thằng Phước tặng sách cho nguyên chủ
tịch nước rồi tung lên mang thực hiện cáo mượn oai hùm bị cựu chủ tịch nước nổi
giận yêu cầu rỡ xuống không hiểu ông khế có thấy sấu hổ không?
Tôi hoàn toàn không biết chi về những chuyện
lùm xùm (“tặng sách cho nguyên chủ tịch nước, cáo mượn oai hùm”) vừa
dẫn. Lời than phiền của ông Nguyễn Văn Xuân chỉ khiến tôi chợt nhớ
đến một trường hợp khác, một nghi vấn khác, theo như cách nhìn (khe
khắt) của nhà phê bình văn học Vương
Trí Nhàn:
“Thế tại sao Nguyễn Khải lại viết Đi tìm cái Tôi đã mất?
Theo tôi, trường hợp này cũng giống như Chế Lan Viên viết Di cảo thơ, và Tố Hữu
tâm sự với Nhật Hoa Khanh. Thực chất cái việc các ông ‘cố ý làm nhòe khuôn
mặt của mình’ như thế này là cốt để xếp hàng cả hai cửa.
Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình
hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên
cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp
hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tôi chả có sống “ở Hà Nội thời bao cấp” ngày
nào cả nhưng vẫn thông cảm được cái “tâm trạng” xếp hàng hai cửa,
nếu đúng, của một người ở hoàn cảnh (chân trong/chân ngoài ) như ông
Nguyễn Công Khế. Tôi cũng hoàn toàn chia sẻ mọi nỗi khó khăn, với hai
ông Võ Văn Thưởng và Nguyễn Mạnh Hùng, nơi chốn quan trường của nước
CHXHCNVN.
Nói một đằng làm một nẻo là chủ trương xuyên
suốt của Đảng cầm quyền. Do đó, tuy tuyên bố là “tổ chức đối thoại”
nhưng ông Trưởng Ban Tuyên Giáo và ông Bộ Trưởng Thông Tin Tuyên Truyền
vẫn thản nhiên xua đám lâu la ra “đối thụi” bằng cái thứ ngôn ngữ của
bọn đầu đường xó chợ.
Ảnh:
FB Huỳnh Thục Vy
Trong một xã hội mà không có nhân cách người ta vẫn
sống, thậm chí còn sống béo tốt hơn nên qúi ông Võ Văn Thưởng, Nguyễn
Mạnh Hùng, Nguyễn Công Khế ... có thể dùng mọi phương tiện để biện
minh cho cứu cánh của mình. Điều an ủi là giữa lúc nhiễu nhương như
hiện cảnh tổ quốc vẫn còn có những người từ chối sống béo tốt,
và sẵn sàng hy sinh tính mệnh vì lẽ phải như ông Trần
Huỳnh Duy Thức.
Nhà báo Mạnh
Kim nhận xét:
“Ông Trần Huỳnh Duy Thức sẳn sàng chấp nhận cái chết đến,
vì biết khó mà thuyết phục một nhà cầm quyền như Việt Nam biết thượng tôn pháp
luật một cách đơn giản theo lẽ nhân loại văn minh.” Nếu chả may mà sự việc
có xẩy ra bi thảm như vậy chăng nữa thì cái chết của ông cũng khiến
cho đám thường dân được đỡ phần tủi hổ. Chúng tôi cảm thấy vô cùng
yên ủi khi biết rằng dù quê hương rơi vào hoàn cảnh bi đát đến thế
nào chăng nữa thì đất nước này vẫn còn có những vị nhân sĩ đáng
kính, hết lòng vì dân tộc, chứ không chỉ thuần là một lũ trí thức
trùm chăn hay một đám cơ hội ăn theo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét