Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2023

Vĩnh Liêm – Nguồn thơ dậy lửa

Phần IV kỳ 2

(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)



Nếu tính từ ngày 30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã 48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là “NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng (chủ quan) như sau:

PHẦN I: GIẢI PHÓNG (những hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)

PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)

PHẦN III: ĐỔI MỚI (những bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)

PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (xã hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)

PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)

PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC (nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)

PHẦN VII: THA THIẾT (nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)

Xin mời quý vị ghé mắt qua những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa quê hương. 


(Thung lũng Liên-Sơn, 26-01-2023)

VĨNH LIÊM


-------------------

PHẦN IV. ĐỊNH HƯỚNG (xã hội chủ nghĩa - quốc doanh - thị trường - sở hữu hóa toàn dân…)

(Tiếp theo Kỳ 1)


10. CÀNG NÓI NỮA THÊM 

ĐAU LÒNG CON CUỐC!

 (Nhớ nước đau lòng con cuốc-cuốc - Văn liệu)
 
Thử tưởng tượng: Dân ta giàu, nước mạnh
Thì sợ gì lũ Tàu Cộng gian tham?
Nhưng than ôi! Bọn cai trị Việt Nam
Làm đầy tớ cho Bắc Phương xâm lược!
 
Muốn cai trị nên nhẫn tâm bán nước!
Muốn giàu sang nên phải bám Bắc Phương!
Ðó là loài tán tận thật vô lương,
Vì vị kỷ, ươn hèn nên mất gốc!
 
Ðó! Thảm kịch do một phường ngu ngốc
Ðã tiếm danh "lãnh đạo" nước Việt Nam.
Chỉ vì lòng ngu muội lại gian tham
Nên bán đứng Việt Nam cho Hán Cộng.


Thế là hết! Dân ta không thể sống,
Dưới tập đoàn Hán Cộng rất hung hăng!
Khi đói mồi, dùng lời lẽ dọa răn,
Khi khát nước, chúng cười nhe mặt khỉ...
 
Giờ lịch sử, không còn gì huyền bí,
Năm mươi năm đã dâng biển cho Tàu!
Năm mươi năm làm đầy tớ cho Mao,
Còn gì nữa để mà hòng chạy tội?
 
Nếu muốn sống thì hãy nên sám hối,
Xin quốc dân tha tội bán quê hương.
Dân giàu lòng nên sẽ nhủ lòng thương,
Mà xóa bỏ hết tội đồ bán nước.
 
Càng nói nữa thêm đau lòng con Cuốc!
 
(Ðức Phố, 16-09-2008)

VĨNH LIÊM

----------------

11. NHÀ NƯỚC VC LÀ “GIÒI BỌ”

(Tin RFA, 27-12-2008)

 

Ồ lạ thế! VC (vi-xi) là giòi bọ!

Những xứ nào có đại sứ VC?

Dân Việt Nam ta sẽ phải làm gì

Hầu diệt hết cái lũ giòi bọ đó?

 

Ðau thế nhỉ! Ðây là bài toán khó!

Phải làm gì? Ta sẽ phải làm sao?

Vì VC là con cháu của Mao!

Làm sao diệt bọn bạo quyền Việt-Hán?

 

Ðây là lúc Việt Nam đang vấn nạn,

Ðã nhiều năm bị Việt Cộng lộng hành.

Ba mươi năm bọn Việt Cộng lưu manh,

Biến đất nước thành tỉnh thành của Hán!   


Còn thắc mắc? Phải tự mình vấn nạn.

Ðất nước mình lắm giòi bọ thế ư?

Ðất nước ta gặp thảm trạng ung thư,

Nên Việt Cộng đã biến thành giòi bọ!

 

Câu giải đáp không hẳn là câu khó,

Có sẵn sàng để giải đáp hay không?

Ðất nước ta là đất nước Tiên Rồng,

Sao lại để giòi bọ thành kẻ cướp?

 

Giòi bọ chết thì giữ nguyên xác ướp,

Ðể mọi người nguyền rủa kẻ gian tham.

Nên bây giờ giòi bọ khắp Việt Nam,

Ðau thế nhỉ! VC là giòi bọ!

 

(Ðức Phố, 27-12-2008)

VĨNH LIÊM

----------------

12. BÀI THƠ CUỐI NĂM 2008

 

Dù có nói thế nào, hơi khó nói!

Nói những gì và sẽ nói ra sao?

Nói làm sao và phải nói cách nào?

Về đất nước, về chuyện dài Việt Cộng…

 

Về Việt Cộng là chuyện dài khá nóng,

Nóng là vì tự nó nóng mà thôi!

Nhật Bản nay cũng gọi nó là giòi,

Bọn giòi bọ, hay bọ giòi cũng thế!

 

Một đất nước để nước ngoài khi dễ,

Một quốc gia tự sỉ nhục chính mình.

Thì làm sao không bị họ rẻ khinh!

Nhục quốc thể thì làm sao rửa sạch?


Chớ than thở, phải tự mình tự trách,

Vì tự mình chứa chấp bọn gian tham.

Làm tan hoang cả đất nước Việt Nam,

Tự bịt mắt hơn sáu mươi năm lẻ!

 

Bạn có biết cái lỗi lầm như thế,

Hay vẫn còn tự bịt mắt làm thinh?

Khi biết ra thì tự đấm ngực mình,

Rồi đổ lỗi cho những người đi trước!

 

Bạn có biết bạn là người khiếp nhược?

Bạn đã từng đồng lõa với Việt gian?

Bạn đã từng làm gián điệp hai mang?

Bạn chờ đón một món quà ảo vọng!

 

Khi bạn biết thì không còn đất sống!

Ðất của mình đã dâng hết cho Tầu,

Từ ải Nam Quan xuống tận Cà Mau,

Các hải đảo, các giếng dầu trù phú…


Ðảng lãnh đạo, còn “nhân dân làm chủ”!

Ðảng bao thầu, còn cán bự thi hành.

Muốn làm giàu thì cán phải ăn nhanh,

Chớ thắc mắc làm phật lòng lãnh đạo.

 

Ðảng Việt Cộng là đảng đoàn ba xạo.

 

(Ðức Phố, 31-12-2008)

VĨNH LIÊM

----------------

13. KIẾP TRÂU, KIẾP NGƯỜI

(Qúi tặng các anh chị em lao công VN ở khắp thế giới)

 

Tôi là kiếp con trâu từ muôn thuở,

Mở mắt ra, người ta gọi là trâu.

Phận làm trâu, tôi chẳng biết buồn rầu,

Vì trâu chỉ biết nhai, không biết khóc.

 

Trâu làm việc toàn những điều nặng nhọc,

Vì sức người đâu sánh lại bằng trâu.

Nhưng con người họ biết cách làm giàu,

Còn trâu chỉ là trâu cày ngoan ngoãn!


Ðấy, số kiếp trâu đúng là kiếp nạn,

Nên trâu nào cũng vẫn chỉ trâu thôi!

Ðược miếng ăn là hạnh phúc lắm rồi!

Ðòi gì nữa? Vì kiếp trâu là thế!

 

Trâu đã khổ, mà có người còn tệ,

Nguyện thay trâu làm những việc như trâu!

Thảm thương thay! Sao có chuyện lộn đầu,

Người thành vật, vật thành người như thế?!

 

Vì quốc nạn, chứ chẳng do kinh tế,

Nên con người phải vất vả như trâu.

Dân thiếu ăn, còn cán bộ quá giàu!

Vì bụng đói, dân phải làm nô lệ.

 

Việc xuất cảng lao nô nhiều vô kể!

Tiền thu vào chia chác với quan trên.

Còn lao nô thì mặc sức kêu rên,

Chủ bỏ đói, lại khấu trừ lương bỗng!


Lương chết đói thì làm sao đủ sống!

Tiền mối manh cứ đe dọa hàng ngày!

Xác thân tàn chẳng thấy được tương lai!

Trâu đã đói, mà con người cũng đói!

 

Thảm thướng quá! Không còn gì để nói!

 

(Ðức Phố, 26-01-2009, Tết Kỷ Sửu)

VĨNH LIÊM

----------------

14. CÀ-PHÊ RUỘNG

 

Với Cộng-sản, cái gì ta cũng có,

Bởi cùng đường nên biến “tắc” thành “thông”.

Bắt cào-cào để phụ giúp nhà nông,

Bụng đỡ đói, có khi còn khá giả.

 

Xã hội mới nên cái gì cũng lạ,

Nghề mới nào miễn nuôi sống bản thân.

Ta còn gì mà cứ phải phân vân?

Ðạo với Ðức suy đồi khi mất nước!


Vì đổi mới nên cuộc đời ô trược,

Ruộng biến thành những quán bán cà-phê.

Gió ngoài đồng mát mẻ, cảnh đồng quê,

Càng thoải mái vì hoa đang biết nói.

 

Vườn xa khuất, không gian riêng, đêm tối,

Những hoa cười tươi mát cả đêm thâu.

Khách vờn hoa, hoa vờn khách, như nhau,

Nghề nghiệp mới, tiền thơm, đời bớt khổ.

 

Cà-phê ruộng mọc nhiều nơi, nhiều chỗ,

Biến vườn hoang thành hàng quán cà-phê.

Giới kinh doanh đang biến cải thành nghề,

Tạm nuôi sống gia đình trong lúc biến.


Còn những cánh hoa đồng vừa hiển hiện,

Liệu tương lai còn thơm mãi hay không?

Một ngày kia nhan sắc kém hương nồng,

Khách không đến, lấy gì làm sự sống?

 

Cà-phê ruộng là một nghề rất nóng.

“Nhà Nước ta” “hồ hỡi” đã từ lâu.

Nước ta giàu, tiền tiến nhất Á châu,

Còn thật tế dân nghèo thì mặc họ!

 

(Ðức Phố, 26-4-2003)

VĨNH LIÊM

----------------

15. HOẠT CẢNH MƯỜI LĂM NĂM

 

HÒA BÌNH! HÒA BÌNH!

     Hòa Bình ơi! Hòa Bình ơi!

Từ nay Ðộc Lập, người người hân hoan…

     [Lù đù mấy chiếc xe tăng

Ðụng sập cánh cửa (Dinh Ðộc Lập)

- “Dám ngăn ông [1] vào!”

     Big Minh đứng đợi (ở cổng)… thở phào

Chìa tay ra bắt (tưởng bở!)

- “Ðời nào ông [2] cho!” (bắt tay)

     Mặt mày Minh Bự buồn xo

Mới hay Ðộc Lập, Tự Do hết thời!

     Hòa Bình ơi! Hòa Bình ơi!

Tiếng kêu lạc lõng giữa trời tháng Năm.


SÀI-GÒN SAU TIẾNG KÊU TRẦM THỐNG

     Sài-Gòn một chín bảy lăm

“Học tập mười bữa ăn nhằm gì đâu!”

     Thôi thì đi “học” mau mau

Ðể còn kiến thiết, làm giàu quốc gia

     [Có người sợ… đái không ra!

Dụ khị mười bữa hóa ra ngàn ngày!]

     Sau khi “nằm ấp”, thở dài…

Nếu ông [3] biết trước… chuồn ngay cho rồi!

     Bây giờ cá đã cắn mồi

Thân nằm trên thớt (Việt Cộng)… mặc đời ra sao!


TRỜI SINH TRỜI DƯỠNG

     Anh hùng (ngã ngựa) nặng cỡ trăm bao [4]

Ăn cơm “phỏng giái”, xơi rau nhà tù (Việt Cộng)

     Năm năm thân xác “mập ù” (!)

Hàm răng để lại (trại tù), (bộ) xương khu mang về (nhà)!

 

THĂM NUÔI

     Anh hùng ngã ngựa ê chề…

Cái đường, cái kẹo… không chê cái nào!

     Cái nào ông [5] cũng tông vào (miệng)

Cái đói, cái khát cồn cào ruột gan!


TRẢ TỰ DO

     Ở tù kể đã phế nhân

Ra tù tìm kiếm người thân… không còn!

     [Ngày xưa vợ đẹp, con ngoan…

Ðời nay thay đổi nên nàng cao bay!]

     Lang thang tìm kiếm dăm ngày

Tự Do hết sạch! Chui ngay vào (nhà) tù

     [Ở tù, đôi mắt như mù

Ðể khỏi thấy cảnh (trái tai gai mắt) quá ư phũ phàng!]

 

VƯỢT BIÊN, VƯỢT BIỂN

     Cũng may còn mấy lượng vàng

Anh em hướng dẫn tìm đàng vượt biên

     Hết biên tới biển liền liền

Hồn tan phách tán, trời nghiêng biển lồng (lộn)

     Mày mò cũng tới Bi-đông [6]

Dạo chơi trời biển… còn mong ước gì?!


TẠM DUNG (DĂNG DUNG DẺ)

     Ở lì rồi cũng được đi

Nước Mỹ rộng lớn thiếu gì bông-xo [7]

     Miễn sao có được tự do

Tinh thần thoải mái, khỏi lo tù đày.

 

ÐỊNH CƯ

     Khí hậu cởi rửa mặt mày

Sau dăm tháng đã biến ngay con người

     Bây giờ ông phải yêu đời

Giốp [8] thơm, xế mới, nhà thời khang trang…

     [Chỉ thiếu có mỗi cô nàng

Tóc đen càng tốt, tóc vàng cũng xong!]


ÁI HỮU (ÁI TIỀN)

     Giờ đây hết chuyện long đong

[Cố quên năm tháng ở trong tù đày]

     Ông [9] phải tính chuyện đường dài

Lập hội ái hữu chờ ngày… ra quân (bài)

     Hàng năm cứ tới mùa Xuân

Mở tiệc nhảy nhót ăn mừng chu niên

     Mùa Ðông gây quỹ gây tiền

Ðể tìm giây phút thần tiên tâm hồn.


DU LỊCH

     Quẩn quanh mãi chuyện nước non

Thân nhân, bằng hữu… (mặc) sống còn ra sao!

     Cái cô vợ trẻ tài cao

Mỗi chuyến du lịch (Việt Nam) kiếm vào mấy cây (vàng)

     Bên nầy ông [10] say ngất ngây

Mặc kệ chúng nó, ta đây (no) đủ rồi!

     Nói xong, vỗ bụng (phệ) phì cười

[Việt Cộng thấy được (nó) mừng vui thấy mồ!]

 

(Ðức Phố, 30-4-1990)

VĨNH LIÊM

[1]   Tiếng xưng hô của tên Thiếu Tá Việt Cộng có nhiệm vụ

        tiếp thu Dinh Ðộc Lập ngày 30-4-1975.

[2]   Tiếng xưng hô của tên Thiếu Tá Việt Cộng có nhiệm vụ

        tiếp thu Dinh Ðộc Lập ngày 30-4-1975.

[3]   Tiếng xưng hô của người Sĩ quan QLVNCH đi tù “cải tạo”.

[4]    Phiên âm chữ “pound” (cân Anh).

[5]   Tiếng xưng hô của người Sĩ quan QLVNCH đi tù “cải tạo”.

[6]   Ðảo Pulau Bidong, Mã Lai.

[7]   Phiên âm chữ “sponsor” (bảo trợ viên).

[8]   Phiên âm chữ “job” (việc làm).

[9]   Tiếng xưng hô của người đã đến được bến bờ Tự Do.

[10]   Tiếng xưng hô của người đã được định cư tại Mỹ.


16. CHÓ VÀ NGƯỜI

 

Chó ngoại quốc sống cuộc đời vương giả,

Thức ăn tươi, đóng hộp rất vệ sinh.

Những khi trời trở gió, chó đau mình…

Có bác sĩ luôn ân cần chữa trị.

 

A white dog standing on grass

Description automatically generated with medium confidence
(Ảnh minh họa)

 

Chó sung sướng được ăn ngon, ngủ kỷ,

Sáng trưa chiều đi dạo mát thong dong.

Được nâng niu chiều chuộng, chủ bế bồng,

Ngủ thẳng giấc trong căn phòng ấm cúng.


Chó vinh dự được người đời ca tụng,

Trong văn chương, trên màn ảnh truyền hình.

Chó cũng còn được thám hiểm hành tinh,

Được ca tụng như “người hùng thế kỷ”!

 

Chó ngoại quốc sống cuộc đời ý vị,

Hơn hẳn Người ở những nước bán khai.

Mang tiếng “người” nhưng bụng đói dài dài,

Đến khi chết cũng còn thua loài Chó!

 

Đây dân Việt vẫn triền miên đau khổ,

Không có ngày được thong thả vui chơi.

Người Việt Nam đang đói khát khắp nơi,

Nam chí Bắc là ngục tù vĩ đại!

 

Ôi! Người Việt không có ngày êm ái,

Luôn phập phồng lo sợ bóng công an.

Khi ốm đau, chữa trị khó vô vàn,

Đến lúc chết, quan tài không đủ kín!


Người và Chó thật khó mà quy định,

Đời sống nào đáng sống để phân minh.

Chó và Người chỉ khác ở tâm linh,

Còn vật chất, Chó hơn Người là chắc!

 

(Đức Phố, 21-02-1987)

VĨNH LIÊM


(Hết Kỳ 2 – Phần IV – Xem tiếp Phần V)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét