Vĩnh Liêm – Trần Việt Đạo
Phần 2. Hết
Khi tôi lên 4, 5 tuổi, mỗi độ xuân về, tôi ở nhà với mẹ và Bà Nội, nhưng chẳng biết ba tôi ở đâu và làm gì! Tuổi thơ của tôi thật ngây thơ, chẳng hề để ý đến việc của người lớn. Tết đến là tôi cùng Bà Nội và má tôi lo sắm Tết. Bà Nội lo làm mứt gừng, mứt bí…; má tôi lo gói bánh tét, bánh ú…; còn tôi lo vườn hoa bông mười giờ, vạn thọ, và cây mai… Đó là nhiệm vụ mà Bà Nội sắp đặt cho ba người trước khi đón Tết. Còn Ba tôi thì sao? Tôi không rõ! Chỉ sau nầy lớn lên tôi mới biết Ba tôi trong những năm đó đang ở trong Đồng Tháp Mười, vừa đánh giặc Tây vừa chống lại Việt Minh gian ác. Ông làm đại đội phó trong đoàn quân chống Pháp và Việt Minh của Phật Giáo Hòa Hảo (sau nầy được biết dưới danh xưng Dân Xã Đảng). Lúc ông trở về với gia đình thì đất nước đã chia đôi (năm 1954).
Khi tôi lớn lên, tới tuổi quân dịch, sống đời quân ngũ mới biết thế nào là sự hy sinh cao qúi của người cha yêu nước. Rồi ngày 30-4-1975 xảy ra, tôi phải rời bỏ quê hương trong giây phút cuối để thoát thân (sau nầy tôi mới biết VC đã khép tội tôi là “kẻ ác, có nợ máu với nhân dân”).
Tôi chẳng làm gì mà “ác” đến như vậy! Chẳng qua vì chúng (VC) thấy tập thơ (Tị Nạn Trường Ca, tập I của tôi (xuất bản năm 1980 tại Mỹ) nằm tại nhà của nhà thơ Tường Linh ở Saigon năm 1981 (Tôi không rõ ai tặng tập thơ cho Tường Linh!). Tường Linh bị khép tội “phản động”, còn tôi “có nợ máu với nhân dân”! (Họa sĩ Vũ Thái Hòa cho tôi biết). Tôi rất ân hận vì tập thơ của tôi mà nhà thơ Tường Linh bị khép tội oan! Sau đó, tôi hỏi Tường Linh thì anh cho biết: “họ” (tức công an VC) muốn ghép tội ai thì đem “tang vật” vào nhà để có bằng chứng mà khép tội. À thì ra họ (VC) đã mua tập thơ của tôi để ghép tội nhà thơ Tường Linh liên lạc với “Mỹ Ngụy” và có “tư tưởng phản động”! Thơ phú mà cũng “phản động” đến thế à? Chuyện VC nói hoài không hết!
Trước thềm năm mới, kính mời qúi thân hữu bỏ chút thì giờ đọc qua những vần thơ Xuân của kẻ tị nạn (thứ thiệt, không vì cơm áo). Tôi không ghi lại hết vì nhiều quá, hễ bóc được bài thơ nào thì cho nó vào khung. Kính chúc qúi thân hữu thân tâm thường an lạc trọn năm mới .
TẾT! TẾT!
Tết rồi, Tết nữa đây à?!
Bao nhiêu cái Tết làm ta thêm buồn!
Tết này ta vẫn tha hương,
Thì thôi mặc Tết, còn vương vấn gì!
Tết qua, Tết lại, Tết đi…
Tết vui đáo để trong khi ta sầu.
Tết thương ta, hãy cút mau!
Mặc ta mang nặng nỗi sầu ly hương.
(Ðức Phố, Tết Ất Hợi 1995)
VĨNH LIÊM
---------------
XUÂN BUỒN THẢM
Sáng nay Mùng Một rồi đây!
Tết buồn xa xứ, lòng đầy xót xa.
Hai mươi cái Tết xa nhà,
Quê hương thăm thẳm, Mẹ Cha đợi chờ!
Lòng buồn nỗi nhớ vu vơ,
Ngày xuân bên ấy bây giờ ra sao?
Còn chăng hoa cúc, hoa đào?
Cười trong xuân thắm ngạt ngào hương hoa.
Lòng xuân phơi phới, đậm đà,
Có người thiếu nữ lượt là khoe duyên.
Ôi chao cái thuở thần tiên!
Còn đâu nguời ấy ngoan hiền, thơ ngây!
Còn đâu ngây ngất men say!
Có chăng còn lại đắng cay cuộc đời!
Bây giờ ta ở xứ người,
Nhớ ơi là nhớ nụ cười của ai!
Ta còn giữ được cành mai
Giấu trong tâm khảm chờ ngày tặng em.
Nhưng rồi ngày đó qua êm,
Mỗi ngày là cả bóng đêm xóa mờ.
Nay ta cuộc sống dật dờ,
Ôi thôi biết đến bao giờ gặp nhau!
Xuân này ta gửi niềm đau,
Trong từng nét chữ hoen màu thời gian.
Xuân sang lần nữa xuân sang,
Nhớ em hoay hoắt, từng hàng lệ tuôn!
(Ðức Phố, 31-01-1995)
VĨNH LIÊM
---------------
NỖI LÒNG NĂM MỚI
Lại thêm năm nữa gọi mời!
Thêm ta một tuổi, thêm đời đau thương!
Thêm ta năm nữa ly hương!
Thêm lòng quặn thắt, thêm thương mẹ già!
Ta nhìn ta mãi không ra,
Nỗi sầu càng lớn, xót xa càng nhiều!
Thế mà lòng vẫn còn yêu
Quê Hương, Tổ Quốc trăm điều lo toan.
Tình yêu còn mỗi lòng son
Mà đời khô héo vùi chôn tuổi đời.
Phải chăng vận nước cơ Trời
Khiến cho chim Việt phải rời cành Nam?
Ðời còn gì nữa mà ham!
Công danh, sự nghiệp… thêm giam hãm người!
Bây giờ cuộc sống nổi trôi
Cuốn theo vận nước, cuối đời lưu vong.
Lại thêm năm nữa đau lòng!
Bước ra thơ thẩn, vào trong thẫn thờ!
Ô hay! Sự thế không ngờ!
Lệch đi một bước, sa cơ cuộc đời.
Bây giờ năm mới gọi mời,
Bâng khuâng suy nghĩ, ít lời nhủ ta.
Xa dần cái cảnh phồn hoa
Trở về nếp sống ông cha lưu truyền.
Tháng ngày vui với bút nghiên
May ra thoát cảnh muộn phiền thế gian.
Sống đời đạm bạc cơ hàn
Mà lòng giữ được an nhàn, thảnh thơi.
Mặc cho thế sự chê cười
Miễn sao cách sống ra người Việt Nam.
Diệt đi hết mọi điều Tham,
Sân, Si gác bỏ, Hoa Ðàm trổ hoa.
(Ðức Phố, Xuân Ðinh Sửu 1997)
VĨNH LIÊM
---------------
THƠ XUÂN GỞI MỸ HỘI ÐÔNG
Tết này ta vẫn bôn ba
Tấc lòng của kẻ xa nhà từ lâu
Hăm ba năm cảnh biển dâu
Thương người hứng chịu dãi dầu nắng mưa
Ðêm nay chào đón giao thừa
Thử xem năm mới tình xưa vẫn còn?
Ta vì nặng nợ nước non
Nên đành lỗi hẹn vuông tròn Tứ Ân!
Nước non ngàn dặm vẫn gần
Giấc mơ thân ái ân cần gọi tên.
Hỡi người tâm chí vững bền
Thắp cao ánh đuốc, giương lên ngọn cờ.
Bên trong đừng quá trông chờ
Bên ngoài hứa hẹn... Cuộc cờ liền tay.
Hẹn hò lần lữa qua ngày
Năm cùn tháng tận, tương lai mịt mùng.
Những người yêu nước tâm trung
Chung lưng đâu cật chia cùng niềm đau.
Giang sơn gấm vóc nhiệm mầu
Lẽ nào để bọn cai thầu soán ngôi?
Quốc dân bị trị muôn đời
Lân bang kênh kiệu dùng lời dọa xoa...
Ðau thay thân phận nước nhà!
Thế mà dân chúng lại là bàng quan!
Ðứng lên diệt lũ bạo tàn!
Cho con cháu được vạn ngàn đời vui.
Mùa xuân dân tộc tới rồi!
Trăm nhà đua tiếng, triệu người vùng lên.
(Xuân Mậu Dần, 1998)
VĨNH LIÊM
---------------
CUỐI NĂM
Hôm nay ngày cuối năm rồi!
Tôi ngồi thờ thẫn… Ồ tôi đã già!
Làm gì trong suốt năm qua?
Hay ta chỉ sống tà tà thế sao?
Năm nay cũng giống năm nào?
Sống qua cõi tạm, ước ao được gì!
Sống là sống tạm! Ước chi!
Sống cho hết kiếp rồi đi nhị tì?
Ô hay! Cuộc sống mấy khi…
Trời cho thì sống, cớ gì mà lo?
Kiếp này chưa được ấm no,
Thì thôi! Cứ sống. Trời cho cũng thừa!
Nhưng sao cuộc sống đong đưa,
Tôi – người như kẻ sống chưa hết đời!
Bởi tôi theo đuổi cuộc chơi,
Của người lãng mạn lầm nơi hẹn hò.
Không đâu! Tôi có nỗi lo,
Nỗi lo cố xứ trong lò sát sinh.
Quê hương đất nước của mình,
Cớ sao để mặc dân tình lầm than?
Dân tôi sống cảnh cơ hàn,
Làm sao tôi sống bạc vàng đầy kho?
Có tiền thì cũng nên cho,
Nhưng tôi đã có nỗi lo hàng ngày!
Quốc dân trong cảnh đọa đầy,
Thiếu ăn thiếu mặc, thân gầy trơ xương!
Thúy-Kiều có mỗi đoạn trường,
Còn dân Việt đã tang thương bao lần!
Buồn lo, gửi chút tình thân,
Xem tôi như kẻ mộ phần chưa yên…
Cuối năm, chuyện rất buồn phiền,
Cà kê dê ngỗng, đỡ ghiền, thế thôi!
(Ðức Phố, ngày 31 tháng 12 năm 2004)
VĨNH LIÊM
---------------
NĂM MỚI CẦN ÐỔI MỚI
Mừng năm mới sẽ có nhiều đổi mới,
Mới mọi điều, từ tư-tưởng, tự-do,
Từ an-sinh, giáo-dục tới ấm no,
Từ tôn-giáo, nhân-quyền và chính-trị…
Cần đổi mới để nâng cao dân-trí,
Cần chuyển quyền để dân-tộc sinh-tồn.
Cần đổi thay để đất nước giàu hơn,
Không lệ thuộc vào bạo quyền phương Bắc.
Chế độ ấy thối tha và bịt mắt,
Bị đàn anh bắt nạt phải cúi đầu.
Dâng biên thùy, hải đảo, với biển sâu…
Ðể đổi lấy an-toàn và chỗ tựa.
Ðảng tham nhũng – đảng đầu trâu mặt ngựa.
Ðảng tham lam – đảng bán đứng giang sơn.
Cán bộ giàu – một bọn cướp ác ôn.
Cán bộ mập – một lũ dòi ăm bám.
Nước lụn bại vì chẳng còn “chất xám”,
Nước tan hoang vì Ðảng quậy tan tành.
Ðất nước nghèo vì Cán Ngố gian manh,
Dân ô nhục vì Bạo Quyền đàng điếm…
Mừng năm mới sẽ có nhiều chuyện phiếm,
Chuyện cười vui vì Ðảng bị lật nhào.
Cán Ngố Cao phải tìm cách trốn mau,
Cán Ngố Thấp cũng chia phần tẩu tán…
Mừng Năm Mới – quê hương ta xán lạn,
Mọi quyền hành do Dân Cử, Dân Bầu…
Tự Do rồi! – thành thị tới rừng sâu…
Mừng Năm Mới, xin chúc mừng Dân Việt!
(Ðức Phố, Mùng Một Tết Bính Tuất, 29.01.2006)
VĨNH LIÊM
---------------
XUÂN ÐINH HỢI: MÙA XUÂN CẦN ÐỔI MỚI
Xuân Ðinh Hợi: Mùa Xuân cần Ðổi Mới,
Ðổi Ðảng Ðoàn, đổi lãnh tụ, bí thư…
Vì “đỉnh cao trí tuệ” bị ung thư
Toàn não bộ – như một loài nhai lại.
Chúng vơ vét thành tập đoàn ăn hại,
Mặt chúng dày trơ trẽn nói ba hoa.
Chúng giả câm mù điếc trước Dân Hòa;
Chúng lải nhải khoe khoang thành tích hão.
Chúng tay sắt bọc nhung hơn lũ cáo,
Bấu vào ai – cùm kẹp chẳng ngày ra.
Chúng hiếp dân, chúng cắt đất, cướp nhà…
Rồi viện cớ “an ninh”, “quyền lợi nước”!…
Tàn bạo thế! Nhưng dân đâu khiếp nhược!
Dân phải đòi Quyền Sống của người dân.
Quyền Tự Do Ngôn Luận thật rất cần,
Quyền Tín Ngưỡng thiêng liêng nuôi dưỡng trí…
Năm Ðinh Hợi toàn dân cùng nhất trí,
Phải kết đoàn, nâng dân trí lên cao.
Từ trong ngoài hiệp lực đẩy cao trào:
Quyền Ngôn Luận, Quyền Tự Do Tín Ngưỡng…
Bạo quyền đó sẽ không còn ngang bướng.
Ðổi Mới rồi, dân sẽ được Tự Do.
Có Tự Do dân mới được Ấm No.
Dân no ấm mới cùng nhau kiến thiết.
Chính Nghĩa ấy là của Toàn Dân Việt.
(Ðức Phố, Xuân Ðinh Hợi 2007)
VĨNH LIÊM
---------------
MÙA XUÂN HY VỌNG NỞ HOA
Với diễn biến Hòa Bình đang nở rộ,
Khắp nơi đòi Dân Chủ phải thực thi.
Vì Tự Do Tín Ngưỡng – gắng kiên trì!
Dù gian khổ, mọi người không bỏ cuộc.
Bất-bạo-động làm sáng thêm ngọn đuốc,
Ðuốc lương tâm nhân loại, đuốc thiêng liêng.
Vững tâm đi! Hỡi những bậc tu hiền!
Hãy năng động! Hỡi thanh niên trí thức!
Lòng quật khởi thu hút người tài đức,
Chí trung kiên kết nạp các tinh hoa.
Càng dấn thân càng nở rộ Dân Hòa;
Càng kiên dũng càng tạo nhiều thuận lợi.
Ðường Dân Chủ ta hiên ngang tiến tới;
Cờ Tự Do phất phới Bắc Trung Nam.
Bạo quyền kia phải chấp nhận hòa đàm;
Ðền Tín Ngưỡng đón chào thêm tín hữu.
Xuân Ðinh Hợi – một mùa Xuân hôi tụ,
Từ trong ngoài xoắn xít nắm tay nhau.
Xuân nở hoa – Xuân đẹp miếng trầu cau,
Xuân hy vọng – một mùa Xuân phơi phới.
Hãy hy vọng để vững tâm bước tới.
(Ðức Phố, Xuân Ðinh Hợi 2007)
VĨNH LIÊM
---------------
BÀI THƠ CUỐI NĂM 2008
Dù có nói thế nào, hơi khó nói!
Nói những gì và sẽ nói ra sao?
Nói làm sao và phải nói cách nào?
Về đất nước, về chuyện dài Việt Cộng.
Về Việt Cộng là chuyện dài khá nóng,
Nóng là vì tự nó nóng mà thôi!
Nhật Bản nay cũng gọi nó là giòi,
Bọn giòi bọ, hay bọ giòi cũng thế!
Một đất nước để nước ngoài khi dễ,
Một quốc gia tự sỉ nhục chính mình.
Thì làm sao không bị họ rẻ khinh!
Nhục quốc thể thì làm sao rửa sạch?
Chớ than thở, phải tự mình tự trách,
Vì tự mình chứa chấp bọn gian tham.
Làm tan hoang cả đất nước Việt Nam,
Tự bịt mắt hơn sáu mươi năm lẻ!
Bạn có biết cái lỗi lầm như thế,
Hay vẫn còn tự bịt mắt làm thinh?
Khi biết ra thì tự đấm ngực mình,
Rồi đổ lỗi cho những người đi trước!
Bạn có biết bạn là người khiếp nhược?
Bạn đã từng đồng lõa với Việt gian?
Bạn đã từng làm gián điệp hai mang?
Bạn chờ đón một món quà ảo vọng!
Khi bạn biết thì không còn đất sống!
Ðất của mình đã dâng hết cho Tầu,
Từ ải Nam Quan xuống tận Cà Mau,
Các hải đảo, các giếng dầu trù phú…
Ðảng lãnh đạo, còn “nhân dân làm chủ”!
Ðảng bao thầu, còn cán bự thi hành.
Muốn làm giàu thì cán phải ăn nhanh,
Chớ thắc mắc làm phật lòng lãnh đạo.
Ðảng Việt Cộng là đảng đoàn ba xạo.
(Ðức Phố, 31.12.2008)
VĨNH LIÊM
---------------
XUÂN NẦY CON MẤT MẸ RỒI!
(Để nhớ một năm mất Mẹ)
Xuân nầy con mất Mẹ rồi!
Mẹ đi, đi hẳn… ôi thôi nỗi buồn!
Hôm nào Mẹ nhắc con luôn,
Nhớ về thăm Mẹ – cội nguồn quê Cha.
Vâng, con biết Mẹ đã già,
Thân gầy tuổi hạc, bao la mạch sầu.
Nhớ con – Mẹ gắng sống lâu,
Chờ ngày hội ngộ – nhịp cầu đoàn viên.
Xóa tan những nỗi muộn phiền,
Con về thì Mẹ mới yên trong lòng.
Bao năm Mẹ đã chờ mong,
Mái đầu bạc trắng, lưng còng, da khô…
Con về, Mẹ đã đi mô?
Mẹ đà yên nghỉ dưới mồ quạnh hiu!
Từ nay quê cũ tiêu điều,
Những ngày mất Mẹ, buồn nhiều hơn vui!
(Falls Church, 7-4-2012)
VĨNH LIÊM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét