Tưởng
Năng Tiến – Những Trang Viết Giữa
Cơn Mưa
Thời
đại đúng là của loài thú mang mặt người.
Ông bà mình từng dậy: “Đi một ngày đàng học
một sàng khôn.” Tôi không biết cái đơn vị đo lường (“một sàng”) này chứa
được cỡ bao nhiêu sự khôn ngoan nhưng nếu các cụ nói thì gần 10 ngày
qua tui chả học được thêm cái gì ráo trọi – nếu không có nét.
Hơn tuần rồi tôi không đi được đâu vì Cambodia mưa
quá. Sáng mưa tầm tã, trưa mưa lai rai, chiều mưa xối xả, đêm mưa rả
rích.
Từ California, nơi mà lâu nay Trời chả ban phát
cho một giọt nước nào, vừa bước ra khỏi máy bay đã thấy phi trường Phnom
Penh mù mịt trong mưa. Tui xúc động thiếu điều muốn khóc luôn. Thiệt
là mát trời ông Địa!
Lâu quá, tui không được thấy mưa mà. Những
trận mưa nhiệt đới ào ạt, hào phóng (cỡ này) có khác gì ở Việt
Nam đâu. Cứ tưởng như là mình đã bước chân được tới cố hương rồi
vậy.
Phải nói là chúng tôi phản ứng quá chậm hay gần như không có phản ứng gì.
BS Đỗ Hồng Ngọc - Ghi chép… lang thang
“Chời ơi! Áo zài!”
… Võ
Phiến kể chuyện nhà văn Linh Bảo, lần nọ đi dự Hội nghi gì đó ở Mỹ, gặp một ông khách nhìn thấy kêu lên: “Áo zài. Chời ơi!”. Rồi Võ Phiến “luận”: Áo dài mà đi mà múa thì người con gái mới linh động hẳn lên! Vì áo dài nó cho thấy… gió! Những tà áo nhẹ ve vẩy phất phơ trong gió làm cho một thân hình nặng nề nhất, cục mịch nhất, cũng hóa ra thanh thoát (…).
Chiếc áo dài VN là một sự dung hòa giữa tự nhiên và văn hóa. Phần trên của nó đề cao thân người, đã có phần dưới rất thanh, thoát hẳn thân người. Nhìn vào người nữ mặc áo dài, sau khi bị lôi cuốn vì cái phần trên, mắt lần dò nhìn xuống, thì ở phần dưới lại chỉ thấy…gió! Vâng, ở đây mắt chỉ thấy có gió, có cái thướt tha, cái bay bướm mà thôi”. (Đất nước quê hương, 1973)…
Ghê chưa! Cho nên áo dài mà mặc thấy cứng đơ cứng ngắc thì không còn là áo dài nữa. Thời trang bây giờ áo dài có khuynh hướng tô vẽ trên nền vải cứng đơ cứng ngắc như vậy nhằm cho thấy tài hội họa của họa sĩ chớ không cho thấy cái hồn của áo dài nữa. Cao Huy Thuần bảo “áo dài và nước mắm” là hai món quốc hồn quốc túy của Việt Nam. Nơi nào có áo dài (dĩ nhiên phất phơ trong gió) thì thế nào cũng nghe ai đó kêu lên “Chời ơi… Áo zài!”.
Nguyễn-Xuân
Nghĩa - Lại một trận
Ấp Bắc
"Hoa Kỳ
Nhìn Từ Bên Ngoài"
Những phân vân bất định của một Tổng
thống siêu cuồng
https://drive.google.com/file/d/0B7vxHAQlq7jzcjNHd25ZWVA1cnhjM20xa3oxSW05R3N2TGZr/view?usp=sharing
Giới chuyên
gia quân sự trong trận chiến Việt Nam (của Hoa Kỳ) thì biết lả đã có hai trận
Ấp Bắc.
Trận đầu,
các đơn vị Hoa Kỳ đại bại vì sự dàn dựng của người Mỹ trong cuộc, để lấy tiếng,
nên bị tràn ngập và than khóc. Rút kinh nghiệm đó, và tương kế tựu kế, trận thứ
nhì là một chiến thắng của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Một người trong cuộc của
trận này ngay vẫn còn với chúng ta là Trung tướng Nguyễn Bảo Trị.
Nhưng “Ấp
Bắc II” lại bị sử gia Hoa Kỳ lãng quên trong nhiều điều đã bị lãng quên - hoặc
xuyên tạc.
Không là
chuyên gia quân sự, người viết vẫn nhớ đến điều ấy qua dịp trao đổi ý kiến hay
thông tin với nhiều sử gia và học giả Hoa Kỳ, một số không nhỏ là cựu chiến
binh Mỹ tại Viêt Nam. Càng nhớ thấm thía trong mục “Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài”
tuần này vì nhiều người không bị bệnh “quên trí nhớ” nên nhắc lại vụ đảo chính
Tổng thống Ngô Đình Diệm vào ngày một Tháng 11 năm 1963. Biến cố đầu nguồn của
sự thất bại.
Giới chuyên
gia quân sự trong trận chiến Việt Nam (của Hoa Kỳ) thì biết lả đã có hai trận
Ấp Bắc.
Trận đầu,
các đơn vị Hoa Kỳ đại bại vì sự dàn dựng của người Mỹ trong cuộc, để lấy tiếng,
nên bị tràn ngập và than khóc. Rút kinh nghiệm đó, và tương kế tựu kế, trận thứ
nhì là một chiến thắng của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Một người trong cuộc của
trận này ngay vẫn còn với chúng ta là Trung tướng Nguyễn Bảo Trị.
Nhưng “Ấp
Bắc II” lại bị sử gia Hoa Kỳ lãng quên trong nhiều điều đã bị lãng quên - hoặc
xuyên tạc.
Không là
chuyên gia quân sự, người viết vẫn nhớ đến điều ấy qua dịp trao đổi ý kiến hay
thông tin với nhiều sử gia và học giả Hoa Kỳ, một số không nhỏ là cựu chiến
binh Mỹ tại Viêt Nam. Càng nhớ thấm thía trong mục “Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài”
tuần này vì nhiều người không bị bệnh “quên trí nhớ” nên nhắc lại vụ đảo chính
Tổng thống Ngô Đình Diệm vào ngày một Tháng 11 năm 1963. Biến cố đầu nguồn của
sự thất bại.
Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH họp báo
WESTMINSTER - Chủ Tịch Tập Cận Bình trong dịp gặp Tổng Thống Barack Obama vào ngày 25 tháng 9, 2015 vừa qua đã khẳng định một câu rất sai trái về quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền của họ. Theo Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích, Chủ Tịch Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH, đó là một lời khẳng định sai quấy, không xứng đáng với một cường quốc và một chính quyền có trách nhiệm; vì thế ông phải lên tiếng trước công luận bằng cuộc họp báo tại Nam California, nơi qui tụ đông đảo các cơ quan truyền thông Việt ngữ, và buổi họp báo được tổ chức lúc 2 giờ chiều thứ Sáu, ngày 9 tháng 10, 2015 tại nhà hàng Paracel Seafood ở Westminster.
Buổi họp báo có sự tham dự của một số đài truyền hình, truyền thanh và phóng viên các nhật báo. Ngoài ra, có cựu Dân Biểu Bùi Văn Nhân (nhà báo Vi Anh); cựu Đại Tá Lê Bá Khiếu, các nhân sĩ Phan Đa Văn, Phát Lưu, Nguyễn Trân, Nguyễn Tiến Quỳnh Giao và một số thân hữu không ghi danh. Chủ tọa cuộc họp báo gồm giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, cựu Trung tá Nguyễn Quang và cựu nữ Trung Úy Phạm Thị Diệu Chi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét