Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2022

Người Tân Định – Việt Nam: Thật đáng buồn cho đảng!

VNTB – Thật đáng buồn cho đảng!

Càng ngày đảng càng khẩn thiết hơn trong việc đấu tranh nội bộ để hàn gắn đoàn kết, nâng cao tình thần đảng viên! 

Ngày 22/10/2018, Bộ Chính trị khóa XII ban hành Nghị quyết 35-NQ/TW về “Tăng cường bảo vệ nền tảng tư tưởng của đảng, đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch trong tình hình mới”. Nghị quyết khẳng định, đây là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của toàn Ðảng, toàn quân, toàn dân. 

Càng ngày đảng càng khẩn thiết hơn trong việc đấu tranh nội bộ để hàn gắn đoàn kết, nâng cao tinh thần đảng viên! Thật đáng buồn cho đảng. 

Trước kết thúc chiến tranh 1975, hầu hết thanh niên miền Bắc sống trong bốn bức tường vây kín, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Những gì họ học được là giáo điều dối trá từ bộ máy tuyên truyền của đảng. Thanh niên miền Nam Việt Nam được sống trong môi trường giáo dục nhân bản, khai phóng, tầm nhìn của họ xa hơn, cao hơn trang lứa tại miền Bắc. Sống trong môi trường tương đối tự do dân chủ, thanh niên miền Nam có những suy nghĩ khác nhau, một số người yêu nước đã trở thành thân cộng, hy sinh tất cả từ nhà cửa, vợ con và tương lại đi theo ‘cách mạng’


Sau năm 1975, nhân dân cả hai miền Nam Bắc từ trí thức đến người bình thường, ít học, từ người có công với cách mạng cho đến người bàng quan, nhìn ra được sự thật, như Dương thu Hương một văn sĩ miền Bắc, thấy cái thiên đường cộng sản vẽ ra chỉ là ‘thiên đường mù’, họ lần lượt, như nhà trí thức từng được đào luyện trong lò cộng sản, Hà Sĩ Phu ‘chia tay ý thức hệ’. Gần nửa thế kỷ cộng sản cai trị Việt Nam thành quả kinh tế tiến chậm như rùa. Ông IL Houng Lee, Trưởng Đại diện IMF tại Việt Nam (VN) nhận định, VN có thể  mất tới 197 năm để đuổi kịp Singapore, với giả dụ đảo quốc này dậm chân tại chỗ từ năm 2006.

Một nhà trí thức Việt Nam nói đại ý, vài thành đạt vật chất của Việt Nam có được là do đảng bắt buộc phải theo con đường kinh tế thị trường của tư bản phương tây chứ không phải nhờ cái đuôi xã hội chủ nghĩa. Dân chúng sống bám vào phần kinh tế thị trường ấy và xa dần xã hội chủ nghĩa. Đảng viên còn trong đảng thì già nua, chán chường, chải chăm làm giàu bất chính. Người mới gia nhập đảng hầu hết theo chủ nghĩa cơ hội. Cả hai loại cũ mới này đều chỉ lo vun vén cho bản thân gia đình. Cái gọi là đạo đức, lối sống của cán bộ, đảng viên đã và đang gây nên bức xúc của toàn xã hội, đã làm giảm sút lòng tin của nhân dân đối với Đảng và đang trở thành nguy cơ hiện hữu uy hiếp đến sự tồn vong của Đảng, của chế độ. 

Chẳng phải mới đây, Ông Hồ đã từng phải kêu gọi chỉnh quân, chỉnh đảng. Hội nghị Trung ương 4 (khóa XI) đảng CSVN đã phải hoảng hốt kêu gọi “cấp bách về xây dựng Đảng”, chỉnh đốn trong đảng, đấu tranh không khoan nhượng với những biểu hiện suy thoái, biến chất, các lãnh đạo cao cấp cho đến đảng viên mới chân ướt chân ráo vào đảng đã phai nhạt lý tưởng, xa rời mục tiêu, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Trong đảng bùng phát của lối sống thực dụng chạy theo danh lợi bất chấp đạo lý. 

Đảng đổ lỗi cho các thế lực thù địch. Tờ Tạp chí Quốc phòng toàn dân, số tháng 11, tr.8.viết, “[các thế lực thù địch] “sử dụng khoảng 50 đài phát thanh, truyền hình, gần 400 tờ báo, tạp chí tiếng Việt (trong đó có khoảng 10 tờ có nội dung rất phản động”, 66 nhà xuất bản để tuyên truyền, chống phá cách mạng Việt Nam, đưa một số lượng lớn tài liệu, sách báo, truyền đơn, băng hình… có nội dung phản động, đồi trụy vào Việt Nam, chỉ đạo bọn “bồi bút”, cơ hội viết nhiều bài xuyên tạc, bôi nhọ tình hình Việt Nam”. Hóa ra với gần 1 ngàn tờ báo, hàng trăm đài phát thanh truyền hình và mới  đây hệ thống hàng ngàn loa phường, xã được phục hồi, tuyên truyền của đảng chẳng ai thèm để ý!

Đảng đổ lỗi cho “Do ảnh hưởng của nền kinh tế thị trường, hội nhập quốc tế, do sự bùng phát của lối sống thực dụng chạy theo danh lợi bất chấp đạo lý đã dẫn đến những tiêu cực trong xã hội ngày càng phổ biến” như một bài báo trong trang Học Viện Báo Chí và Tuyên Truyền viết.(1) 

Đổ qua, đổ lại, nhưng họ không dám nhận chính Hồ Chí Minh đã mang sự sai lầm của cộng sản áp dụng vào Việt Nam từ khi ông tham dự đại hội Tour. Hồi ký Lời Ai Điếu của Lê Phú Khải viết, “Hiện thực[tồi tệ] đó của đất nước đã “đẩy” Nguyên Ngọc đi đến cùng khi nhà văn nhận ra chân tướng của những kẻ đang cầm quyền. Ông kể với tôi [LPK]: “Một hôm bà Nguyễn Thị Bình “triệu tập” một nhóm trí thức hơn 10 người lại, đặt câu hỏi: Chúng ta sai từ bao giờ? Mọi người đều nói: Sai từ năm 1951, khi đại hội lần thứ hai của Đảng lấy “chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông” làm kim chỉ nam cho mọi đường lối chính sách của mình. Riêng tôi [Nguyên Ngọc] nói: Sai từ đại hội Tour. Bà Bình không đồng ý. Vậy mà sang hôm sau bà bảo tôi: Chị đã suy nghĩ suốt đêm qua, em nói đúng đấy!” (2) 

Những sai lầm chết người của đảng CSVN được cuộc chiến đẫm máu đảng phát động từ lúc thoát thai cho đến năm 1975 che mờ, sau dần lộ ra rõ rệt khi ‘hòa bình lập lại’

Những đảng viên trí thức, công thần lầm theo cộng sản rũ áo ra đi, kéo theo không ít các đảng viên bình thường khác. Tệ hại nhất, càng ngày càng ít người chịu vào đảng. Phải hết sức khó khăn, vơ bèo, vạt tép, nhiều địa phương vẫn không thu nạp đảng viên đủ chỉ tiêu dù tuyển dụng luôn cả người già, lính tráng giải ngũ, người có trình độ văn hóa thật thấp. Những người gia nhập đảng vào giờ thứ 25 này hầu hết bởi thấy mình bỗng được đảng bế vào tầng lớp tinh hoa của dân tộc, được xếp vào hạng trên trước trong dân, thấy những cái gật, lắc đầu của mình có trọng lượng, quan trọng hơn. Nhưng quyến rũ họ hơn cả là cơ hội chụp giựt thêm lợi tức cho mình, cho gia đình, thêm cái hồng phúc ‘một người làm quan, cả họ được nhờ’. Vào đảng, họ nhanh chóng bám vào các tảng lục bình trong đảng.

Những đám lục bình cấu kết nhau, chỉ trích, đấu đá, giành giật, giết lẫn nhau. Những hiện tượng tha hóa, bất công, chạy theo danh lợi bất chấp đạo lý trong đảng đã ngày càng phổ biến và dân ai cũng thấy được. Thỉnh thoảng đảng đưa vài đảng viên ngã lừa ‘vào lò’ dân chỉ cười cái trò đấu đá nội bộ.

Truyền thông theo hướng ‘Thị trường” mà đảng bắt buộc phải theo mở mắt cho mọi người trong nước, đặc biệt những người miền Bắc bị bịt mắt suốt quá trình đảng cai trị. Làn sóng chống đảng lúc ngấm ngầm, lúc nổi dậy trong dân chúng. Đảng càng đàn áp, sư phẫn nộ của dân càng cao, đảng càng che đậy, bịt mắt dân, dân càng cố xé rách bức màn sắt chung quanh họ để thấy rõ hơn sự thật.

Những nghị quyết, nghị định loại có nội dung “tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ được đảng sản xuất thường xuyên, nhưng chỉ như nước đổ đầu vịt, bởi chính những người cao nhất ra các nghị định, nghị quyết, sủa lại nội quy của đảng đã và đang sống tồi tệ hơn điều họ dậy bảo đảng viên dưới quyền. 

  Vua chèo còn chẳng ra gì,

 Quan chèo vai nhọ khác chi thằng hề!

 Thượng bất chính, hạ tắc loạn, nhà giột từ nóc xuống. Cuộc sống hèn hạ, tha hóa vô đạo đức của những người trong đảng cầm quyền biến họ thành những con sâu mọt tích cực nhất đang làm mục ruỗng nhanh chóng đảng. Sự sụp đổ của ĐCSVN đang diễn ra song song với sự đổ vỡ nhân cách của đảng viên .

 

Xem thêm:

(1)https://ajc.hcma.vn/Pages/thongbao.aspx?ItemID=13231&CateID=0

(2) Lời Ai  loi-ai-dieu-hoi-ky-le-phu-khai-chuong-08d/

https://vietnamthoibao.org


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét