Năm Chuột Nói Chuyện Cá
Tác giả: Tưởng Năng Tiến
Thuyền nhân, cái danh từ có
một âm tượng mà mỗi khi chính quyền Hà Nội nghe đến nó thì họ nghĩ ngay đến từ
đồng ‘đô la’. Thế nhưng cho đến bao giờ người ta mới biết hết được những bất
hạnh xảy ra cho danh từ đó.
Michelle Tauriac (Viet Nam Le
Dossier Noir Du Communism)
Trước hết, để tránh mọi ngộ
nhận, xin nói ngay rằng đây là chuyện của cá hồi, và chỉ riêng có cá hồi mà
thôi. Nói theo tiếng Mỹ là cá hồi only. Chớ còn cá chim, cá chuồn, cá
chép, cá chốt, cá lóc, cá lạt, cá lìm kìm, cá mập, cá mú, cá măng, cá cơm, cá
cam, cá cờ, cá trê, cá trích, cá trẻm, cá heo, cá hương, cá hố, cá lù đù, cá
lìm kìm, cá lia thia, cá đổng, cá đối, cá đèn cầy, cá bè, cá bẹ, cá bống – bất
kể là bống kèo, bống dừa, hay bống đá – hoặc bất cứ một loại cá thổ tả nào
khác đều hoàn toàn (và tuyệt đối) không có dính dáng gì tới vụ này.
Cá hồi sinh ở sông nhưng sống
phần lớn thời gian sống ở biển. Ðặc điểm của loài cá này là dù có rong chơi
phiêu du ở chân trời góc biển nào chăng nữa, thế nào cũng tìm về nơi chôn nhau
cắt rốn để sinh nở. Cá hồi Thái Bình Dương (Pacific salmon), sau khi từ giã nếp
sống hải hồ, sẽ không bao giờ trở lại biển cả nữa. Lý do giản dị chỉ vì chúng
sẽ chết sau khi đẻ và cho thụ tinh lứa trứng đầu tiên.
Cá hồi Đại Tây Dương
(Atlantic salmon) thì khác. Chúng có thể đi đi về về từ sông ra biển và ngược
lại nhiều lần mà không hề do dự hay nao núng, dù khoảng cách phải vượt qua có
thể dài đến hàng ngàn dặm, với vô số khó khăn và chướng ngại.
Sáng Mùng
Một
Tác giả: Tưởng
Năng Tiến
Vừa rời nhà
thì trời lấm tấm mưa, đường trơn và tối nên tôi lái xe rất chậm – dù
thưở ấy tuổi đời còn trẻ. Phải qua đêm nay, đêm giao thừa, tôi
mới bước qua tuổi ba mươi – nếu tính theo âm lịch. Tam thập nhi lập
nhưng tôi đang hơi lập cập vì vừa bắt đầu một cuộc đời mới, đời tị
nạn.
Nghề ngỗng
không, tiền bạc không, vốn liếng tiếng Anh cũng không được nhiều nhặn
gì cho lắm. Chỉ có điều may mắn là tôi không đến nỗi thất nghiệp
thôi. Việc làm tuy chỉ với đồng lương tối thiểu nhưng được cái rất
nhẹ nhàng và dễ dàng như chơi vậy. Tôi có thể đi học ban ngày. Mãi
đến 10 giờ tối mới phải có mặt ở trạm xăng, để thay thế cho người
làm việc ca chiều, rồi loanh quanh ở đó cho đến sáng sớm hôm sau.
Tháng Giêng,
tháng Hai ở California trời thường mưa nên khách hàng rất lưa thưa,
thỉnh thoảng mới có người dừng xe, và càng về khuya càng vắng. Tôi
gần như chả phải làm gì cả nên đóng kín cửa, mở máy sưởi tay, kê
lọ thức ăn làm sẵn đựng trong lọ thủy tinh sát ngay bên cạnh, rồi
ngồi học bài hay đọc báo. Sau một lúc lâu, khi đã hơi đoi đói, tôi sẽ
có một bữa ăn nóng sốt ngon lành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét